Chương 5004: Ác linh thú! (1)
Chương 5004: Ác linh thú! (1)Chương 5004: Ác linh thú! (1)
Vực sâu!
Khi nhảy xuống vực sâu, Dương Diệp đã biết rất rõ!
Nếu như không nhảy xuống, hắn sẽ phải liều chết với cường giả Hồn giáo này, lấy tình trạng của hắn hiện tại thì tuyệt đối không có phần thắng gì!
Mà nhảy xuống cũng nguy hiểm!
Hắn tất nhiên không quên nguy hiểm mình từng gặp phải ở phía dưới, càng không có quên cảm giác trước đây!
Nhưng tất cả mọi điều phía dưới đều là không biết!
Thử một lần!
Mang ý nghĩ này, hắn nhảy xuống vực sâu. Không lâu sau, cường giả Hồn giáo này liền xuất hiện ở bên cạnh vực sâu, nhìn vực sâu phía dưới, người mặc áo đen có chút do dự.
Chỗ này là nơi lcấm ky!
Là nơi cấm ky của tất cả Vĩnh Hằng Quốc!
Người càng mạnh xuống đó thì càng dễ chết!
Mà nếu như loại cường giả như hắn xcuống, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện gì tốt! Xuống hay không xuống?
Trong giây lát, cường giả Hồn giáo này có chút gặp xử!
Nkhưng hắn nhanh chóng quyết định xuống thử một chút.
Bởi vì phía dưới ngăn cách tất cả thần thức, thần thức của hắn căn bản không có cách nào xuống được. Nếu như Dương Diệp chạy trốn xuống dưới đó, vậy hắn sẽ phải thất bại trong gang tấc.
Không do dự nữa, người mặc áo đen trực tiếp nhảy xuống.
Nhưng rất nhanh, theo một tiếng nổ lớn vang lên, một bóng người trực tiếp bay từ trong vực sâu ra.
Bóng đen này chính là cường giả áo bào đen của Hồn giáo!
Hắn trực tiếp đập rơi vào trên mặt đất, thân thể hắn lập tức nổ tung, linh hôn hắn cũng hoàn toàn trở nên mờ ảo!
Thiếu chút nữa thì thân hồn của hắn cũng bị tiêu diệt!
Cường giả áo bào đen kinh hãi nhìn vực sâu, trong lòng còn đang run rẩy!...
Sau khi Dương Diệp nhảy xuống vực sâu, hắn nhanh chóng gặp được nam tử trung niên có mà Diệp Tri Bắc và Hình Bỉ Thanh từng gặp.
Nam tử trung niên nhìn Dương Diệp nhưng không nói gì!
Dương Diệp cười gượng: - Tiền bối, đã lâu không gặp!
Nam tử trung niên liếc nhìn phía trên đỉnh đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp:
- Ngươi đi xuống đi, Uyên chủ muốn gặp ngươi!
Uyên chủi
Trong lòng Dương Diệp chợt lạnh. Đó lại là nhân vật lớn nào vậy?
Nam tử trung niên nói xong câu đó liền xoay người rơi xuống phía bên dưới.
Dương Diệp do dự một lát, sau đó cũng đi xuống theo.
Bây giờ, hắn hình như không có lựa chọn nào khác.
Vực sâu này còn lớn hơn sự tưởng tượng của Dương Diệp. Càng đi xuống phía dứoi, Dương Diệp lại càng kinh ngạc. Ở trong quá trình rơi xuống, hắn nhìn thấy rất nhiều thi thể đang bồng bênh, ngoại ra còn có một ít chí bảo!
Thần khí!
Toàn bộ đều là thần khít
Những thần khí lơ lửng ở trên không trung, cứ lẳng lặng bay như vậy.
Dương Diệp nhìn thấy liên cảm giác trong lòng ngứa ngáy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ra tay câm lấy. Dù sao bây giờ hắn đang ở trên địa bàn của người ta, vẫn nên cố gắng khiêm tốn một chút thì tốt hơn!
Khiêm tốn!
Cuối cùng cũng đến nơi.
Người trung niên kia thi lễ với phía xa, sau đó xoay người lập tức biến mất.
Dương Diệp nhìn về phía đó. Nơi đó có một tiểu nữ hài mặc váy kẻ ô vuông màu đen trắng đang đứng. Tiểu nữ hài này lớn hơn Nhị Nha một chút, bên cạnh nàng là để từng cái đầu đầm đìa máu.
Lúc này, tiểu nữ hài đang đá một cái đầu, cái đầu kia nảy lên ở trên chân của nàng theo tiết tấu.
Tiểu nữ hài liếc nhìn Dương Diệp, chân nàng nhanh chóng ngừng lại, cái đầu kia cũng lăn sang một bên.
Tiểu nữ hài đi tới cái ghế gỗ cách nàng không xa và ngồi xuống ghế, mắt nhìn Dương Diệp nhưng không nói lời nào!
Dương Diệp bị nàng nhìn cảm thấy không được tự nhiên, hắn do dự một lúc, sau đó nói:
- Cái đó...
- Nàng không đi theo ngươi à? Tiểu nữ hài đột nhiên hỏi.
- Sao?
Dương Diệp không hiểu nhìn tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài chỉ vào bức tường cách đó không xa, Dương Diệp nhìn theo ngón tay nhỏ của thiếu nữ và lập tức ngây người ra.
Trên vách tường, hắn nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc!
Ở trên bức tường kia có một con yêu thú, nửa phần sau bị bóng tối che phủ, hắn chỉ nhìn thấy được nửa phần trước. Đây không phải là điểm chính, điểm chính là đỉnh đầu của yêu thú kia có hai cái sừng quả thật rất giống với sừng của Nhị NhaI
Hắn từng sờ qua hai cái sừng này!
Dương Diệp quay đầu lại nhìn về phía tiểu cô nương kia:
- Chuyện này...
- Nàng không đi theo ngươi à?
Tiểu nữ hài lại hỏi.
Rõ ràng nàng muốn nói vê Nhị Nha!
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Nàng đi chỗ khác chơi rồi.
- Chơi? Tiểu nữ hài nhíu mày.
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Tiểu nữ hài nói:
- Chơi gì? Chơi vui không?
Dương Diệp:
Tiểu nữ hài đột nhiên đứng lên, trong phút chốc, nàng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp!
Xuất hiện mà không có dấu hiệu nào báo trước!
Trong nháy mắt, vẻ mặt Dương Diệp trở nên rất nghiêm trọng!
Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên thò tay chỉ vào trước ngực Dương Diệp:
- Đừng sợ, ta không giết ngươi.
Dương Diệp:
Bàn tay của tiểu nữ hài đột nhiên áp vào trước ngực Dương Diệp, rất nhanh, Dương Diệp cảm giác toàn thân mình đều bị trói chặt, không chỉ có vậy, thế giới bên trong Hồng Mông tháp dường như lập tức bị lực lượng gì đó khóa lại vậy! Tất cả Hồng Mông tháp đều dừng lại!
Cho dù là lôi khu cũng lặng lẽ ẩn nấp, không có một tia lôi điện nào.
Sau một lúc lâu, tiểu nữ hài thu bàn tay về:
- Ngươi không gạt ta, nàng quả thật không ở đó!
Nói xong, nàng trở lại trên ghế của mình.
Thân thể Dương Diệp khôi phục bình thường, bên trong Hồng Mông tháp cũng khôi phục lại bình thường. Hắn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, sau đó nói:
- Ngươi quen biết với Nhị Nha sao?