Chương 5022: Thứ lỗi cho ta nói thẳng! (1)
Chương 5022: Thứ lỗi cho ta nói thẳng! (1)Chương 5022: Thứ lỗi cho ta nói thẳng! (1)
Dương Diệp mở ra quyển trục này, bên trong là một ít tổ chức bí mật của Hoang tộc ở Vĩnh Hằng Quốc.
Những tổ chức bí mật này là người của Hoang tộc ở lại Vĩnh Hằng Quốc từ rất sớm. Những tổ chức bí mật này bình thường không dính vào bất kỳ chuyện gì của Vĩnh Hằng Quốc, chỉ nghe theo lệnh của Hoang tộc, cũng chỉ phục vụ cho Hoang tộc.
Mà bây giờ, Dương Diệp cũng có thể điều khiển!
Bởi vì trước mặt hắn có lệnh bài màu đen, đó là Hoang Tộc Lệnh, thấy lệnh giống như thấy thiếu tộc trưởng!
Nhìn Hoang Tộc Lệnh trước mắt, Dương Diệp cảm thấy ấm lòng, hắn không từ chối ý tốt này, bởi vì bây giờ hắn thật sự rất cần sự giúp đỡ.
Sau khi Dương Diệp thu hồi lệnh bài cùng quyển sách cuộn liền rời khỏi động phủ của mình.
Bên trong Cổ Kiếm tông.
Khi Dương Diệp xuất hiện, tất cả Cổ Kiếm tông giống như có chỗ dựa, dần dần bình tĩnh lại. Nhưng bầu không khí trong cả Cổ Kiếm tông vẫn rất khẩn trương.
Bởi vì lúc này, tất cả đệ tử Cổ Kiếm tông đã biết Cổ Kiếm tông đã bị Hồn giáo phong tỏa.
Bây giờ, đệ tử Cổ Kiếm tông không thể đi ra ngoài, chỉ có thể chờ ở đây!
Chậm rãi chời
Rất nhiều đệ tử Cổ Kiếm tông vẫn tương đối mơ hồ về tương lail
Thật ra, Dương Diệp cũng vậy!
Dương Diệp đi tới trước chính điện của Cổ Kiếm tông, đứng trước một bức tượng lớn!
Bức tượng này là hình một nam tử trung niên cầm trường kiếm trong tay.
Nam tử này chính là người sáng lập Cổ Kiếm tông.
Về phần người sáng lập này tên gì, thực lực thế nào, hắn đều không biết!
Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, đừng nói đệ tử Cổ Kiếm tông bây giờ, cho dù là Kiếm Kinh cũng không biết, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết.
Bên cạnh Dương Diệp, Kiếm Kinh khẽ nói:
- Nghe đồn năm đó, người này đạp khắp vạn giới, dung hợp trường phái kiếm đạo của vạn giới, sau đó sáng tạo ra kiếm đạo của mình! Vì không để cho kiếm tu không có chỗ đứng, hắn sáng tạo ra Kiếm tông, khai tông lập nghiệp, đáng tiếc là sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, thời đại thượng cổ hoàn toàn mất hết ghi chép!
Nói đến đây, nàng nhìn vê phía Dương Diệp:
- Có phải Kỳ Bỉ Thiên bên trong Hồng Mông tháp sẽ biết nhiều hơn về chuyện thời đại đó hay không?
Kỳ Bỉ Thiên!
Dương Diệp nghĩ đến tiểu nữ hài kia liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Chơi cờ, đá cầu!
Đây là chuyện bây giờ nàng đặc biệt thích làm!
- Trước đây ta không nên bảo ngươi tiếp nhận cục diện rối rắm này!
Kiếm Kinh đột nhiên nói:
- Xin lỗi, ta không ngờ được chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Kiếm Kinh vẫn là vô cùng áy náy về tình cảnh của Dương Diệp hiện tại. Nàng là nguyên nhân rất lớn dẫn tới việc hắn làm Tông chủ Cổ Kiếm tông!
Dương Diệp cười nói:
- Ngươi cũng không cân tự trách làm gì. Chuyện này là do bản thân ta gánh vác, không có liên quan gì tới ngươi. Hơn nữa, ta ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, lần đầu có thể phong quang thế này! Tông chủ Cổ Kiếm tông, danh hiệu này rất tôn quý đấy.
Kiếm Kinh liếc nhìn Dương Diệp và không nói gì.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía xa. Từ nơi này, hắn vẫn có thể nhìn thấy khu vực màu đen kia.
Xung quanh Cổ Kiếm tông đã bị khu vực màu đen này bao trùm.
Dương Diệp mỉm cười, sau đó cười nói:
- Giúp ta triệu tập đệ tử Cổ Kiếm tông.
Kiếm Kinh liếc nhìn Dương Diệp, sau đó xoay người rời đi.
Nửa khắc sau, tất cả đệ tử Cổ Kiếm tông đều đã tới trước mặt Dương Diệp. Dẫn đầu chính là mười đệ tử chân truyền, mà đứng đầu đám đệ tử chân truyền này chính là Cổ Nghiệt.
Ở trong đám đệ tử Cổ Kiếm tông, Dương Diệp còn nhìn thấy đám người Mặc Nhã Lục Vân Tiên.
Dương Diệp cầm kiếm đứng đó, liếc mắt nhìn mọi người:
- Các ngươi cũng đã biết chuyện bên ngoài, ta cũng bất giấu các ngươi nữa. Cổ Kiếm tông chúng ta thật sự bị Hồn giáo phong tỏa. Ở trong khu vực này có siêu thần khí trấn giữ, ta tạm thời không có cách nào phá được! Mọi người im lặng.
Dương Diệp cười nói:
- Các ngươi sợ sao?
Ong ong...
Từng tiếng kiếm ngân đột nhiên bắt đầu vang vọng ở nơi đây!
Ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ!
Đây là câu trả lời của đệ tử Cổ Kiếm tông!
Dương Diệp mỉm cười:
- Không sợ lại được rồi. Bởi vì tiếp theo chúng ta có khả năng sẽ phải chết, ta không dối gạt các ngươi, tiếp theo bất kỳ người nào trong chúng ta cũng có thể sẽ chết. Ta muốn các ngươi nhớ kỹ điểm này. Chúng ta có thể sẽ chết! Nhưng trước khi chết, chúng ta nhất định phải kéo một người chôn cùng mình. Cho dù tương lai Cổ Kiếm tông ta sẽ biến mất khỏi Vĩnh Hằng Quốc, nhưng đệ tử Cổ Kiếm tông chúng ta cũng muốn nói cho người đời biết chúng ta không nhát gan, chúng ta không khiếp sợ, chúng ta là chết đứng!
Trước mặt Dương Diệp, nhiệt huyết của đám đệ tử Cổ Kiếm tông lập tức sôi trào.
Không nhát gan, không khiếp sợi Đệ tử Cổ Kiếm tông đều là kiếm tu, đối với kiếm tu, chỉ có kiếm gây chứ không có kiếm cong! Nếu như Cổ Kiếm tông đầu hàng Hồn giáo, vậy kiếm của đệ tử Cổ Kiếm tông lại cong, kiếm cong thì những kiếm tu bọn họ cũng phải gập người!
Chết trận!
Dương Diệp tuyệt đối không lừa gạt bọn họ, nói Cổ Kiếm tông bọn họ nhất định sẽ chiến thắng, cũng không nói những lời chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng tà ác, hắn rất thẳng thắn nói cho mọi người biết tất cả có thể sẽ chết!
Đập nồi dìm thuyền!
Mục đích của Dương Diệp rất đơn giản, hắn muốn mọi người đập nồi dìm thuyền!
Chỉ cần mọi người thậm chí không sợ chết, vậy trên đời này sẽ không có gì có thể làm cho kiếm trong tay bọn họ do dự.
Trong lòng không sợ thì tất nhiên sẽ vô địch!
Nhìn đám kiếm tu trước mắt này, Dương Diệp đột nhiên hiểu rõ vì sao mình lại ở chỗ này!
Tín nhiệm!
Những đệ tử Cổ Kiếm tông, còn có Cổ Nam, Kiếm Kinh và những trưởng lão Cổ Kiếm tông ở lại đều tín nhiệm hắn!