Chương 5039: Bức tượng người! (2)
Chương 5039: Bức tượng người! (2)Chương 5039: Bức tượng người! (2)
- Nhị Nha khác với người này, Nhị Nha không phải là kẻ địch trời sinh của hắn, hắn không sợ hãi mà kính nể và tôn trọng Nhị Nha. Đó là sự khác biệt, hiểu chưa?
Dương Diệp:
Lúc này, Kỳ Bỉ Thiên lại nói:
- Bây giờ hắn là ngũ giới, nếu như hắn có thể đột phá sự khiếp sợ trong huyết mạch của mình, muốn đạt được Chủ cảnh căn bản không phải là vấn đề gì. Nếu như ngươi ra tay giúp hắn, hắn vĩnh viễn cũng qua không vượt qua được cửa ải của chính mình, như vậy trái lại là làm hại hắn, hiểu chưa?
Dương Diệp do dự một lúc, sau đó khẽ gật đầu. Tuy hắn biểu thị không giúp một tay, nhưng nếu như Tiểu Long thật sự gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, hắn vẫn sẽ ra tay!
Có mạng mới có thể thực hiện được tất cả, mất mạng thì cái gì cũng sẽ mất!
Mà bên kia, Minh Nữ cùng nữ tử váy đen Hồn giáo cũng đang đại chiếnIHai nàng giao đấu vô cùng quỷ dị, bởi vì năng lực của hai người đều rất kỳ lạ và đặc biệt, thật sự là quỷ thần khó lường, Dương Diệp vẫn rất có lòng tin vào Minh Nữ. Từ khi nàng đi từ đại lục Huyền Giả tới ngày hôm nay! Ý thức chiến đấu cùng các phương diện khác của nàng đều đặc biệt tốt, đối phương muốn một mình giết nàng, không phải là không có khả năng, mà là rất khó khăn. Minh Nữ muốn một mình giết đối phương cũng có chút khó khăn!
Hai nàng là năm mươi trên năm mươi!
- Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn!
Lúc này, Kỳ Bỉ Thiên đột nhiên nói.
Dương Diệp nói:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Kỳ Bỉ Thiên nói:
- Cuộc chiến đấu giữa hai người kia có thể sẽ lập tức kết thúc.
Dương Diệp trâm giọng nói:
- Hắn đánh không nổi sao?
- Nói nhảm!
Kỳ Bỉ Thiên nói:
- Hắn đã là người ngã xuống, sao có thể đánh lại tôn tại chân chính? Hơn nữa, người này còn không yếu. Tiểu tử kia thua một lần, ngươi có khả năng sẽ phải tiêu đời. Nói thật, nếu như bây giờ ngươi trốn đi thì vẫn còn có cơ hội đấy.
Trốn sao? Dương Diệp lắc đầu cười:
- Ta chạy thoát, còn những người của Cổ Kiếm tông này thì phải làm thế nào?
Kỳ Bỉ Thiên nói:
- Ngươi chạy thoát thì còn có thể báo thù cho bọn họ, không phải sao?
Dương Diệp lại lắc đầu:
- Bọn họ cũng đã chết hết rồi, báo thù cũng có ý nghĩa gì nữa chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nơi đó vẫn tràn ngập kiếm ý cùng kiếm khí. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều kiếm ý cùng kiếm khí, hơn nữa còn cường đại như vậy!
Có thể tưởng tượng được, bước tượng người này ở thời kì đỉnh phong khủng khiếp tới mức nào?
Mà bây giờ, hắn phải thua sao?
Đúng lúc này.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, những kiếm ý cùng kiếm khí trong không trung bắt đầu dân dần biến mất. Không bao lâu, tất cả kiếm khí cùng kiếm ý đã hoàn toàn biến mất! Mà thanh kiếm Tru lại bay ngược trở về trước mặt Dương Diệp!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt đệ tử Cổ Kiếm tông đều trâm xuống!
Cường giả Cổ Kiếm tông thần bí này cũng thất bại sao?
Ở trong ánh mắt mọi người, bức tượng người đã trở lại vị trí của mình, mà giờ phút này, ở quanh người hắn đầy những vết rạn nứt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Dương Diệp cũng trâm xuống!
Cách đó không xa, bức tượng người này ngẩng đầu liếc nhìn không trung, lúc này, thanh siêu thần khí Linh Hồn Trùy vẫn ở nơi đó, mà Giáo chủ Hồn giáo cũng vậy.
Bức tượng người lắc đầu cười, cũng không nói gì nữa. Hắn không phải là người của thời đại này, hắn thua người này phần nhiều cũng là bất đắc dĩ
Nếu như hắn còn sống, nếu như hắn vẫn có thanh kiếm năm đó, nếu như... đáng tiếc là hắn đã chết, năm đó thanh kiếm của hắn cũng bị trời tru đất diệt!
Không có nếu như!
Bức tượng người thu hồi mạch suy nghĩ và nhìn về phía Dương Diệp:
- Ngươi đảm nhiệm Tông chủ Cổ Kiếm tông mà thực lực quá yếu. Đương nhiên, trong Cổ Kiếm tông cũng không có người nào mạnh hơn ngươi. Không ngờ Cổ Kiếm tông ta sẽ xuống dốc đến như vậy.
Dương Diệp thấy rất khó chịu, đến lúc này Cổ Kiếm tông xuống dốc là lỗi của hắn sao?
Bức tượng người lại liếc nhìn bụng của Dương Diệp, thật ra chính là nhìn Hồng Mông tháp trong cơ thể hắn, nhưng dường như kiêng ky điều gì, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt và lại nhìn về phía Dương Diệp:
- Thực lực ngươi tuy yếu, nhưng làm người đứng đầu một tông, ngươi không làm Cổ Kiếm tông ta mất mặt, cũng không ném khi cốt cách của kiếm tu trong thiên hạ. Việc ta có thể làm không nhiều, không quan tâm sau này Cổ Kiếm tông thế nào, ta hi vọng các ngươi vẫn có thể không bôi nhọ thanh kiếm trong tay, cũng đừng bôi nhọ chữ "kiếm' trong Cổ Kiếm tông này.
Vừa dứt lời, bức tượng người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời kia:
- Tu luyện mấy vạn năm, đến cuối cùng lại trở thành công dã tràng, số phận đúng là trêu người!
Bức tượng người vừa dứt lời, ở trong ánh mắt của vô số người, hắn bắt đầu dần dần rạn nứt, rất nhanh liên có một đường kiếm khí từ trong đó lan tràn ra. Trong không trung, Giáo chủ Hồn giáo đột nhiên nói:
- Rút luil
Hắn thoáng dừng lại một chút rôi thêm một câu:
- Ngay lập tức!
Trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, rất nhiều kiếm khí cùng kiếm ý giống như thủy triều từ bên trong bức tượng này cuốn ra ngoài, những kiếm khí cùng kiếm ý điên cuồng bắn nhanh về bốn phía xung quanh, không chỉ có vậy, một kiếm quang mạnh mẽ phóng lên cao, nhắm thẳng vào Giáo chủ Hồn giáo.
Những kiếm khí cùng kiếm ý này rất kỳ lạ, bởi vì khi chúng xuyên qua cơ thể của đệ tử Cổ Kiếm tông lại không hề tạo thành thương tổn gì đối với bọn họ. Nhưng khi tiếp xúc đến những cường giả Hồn giáo, hễ kẻ nào bị đánh trúng đều sẽ trực tiếp hóa thành hư vôi
Kiếm khí cùng kiếm ý vô cùng vô tận cuốn ra bốn phía xung quanh. Giờ phút này, tất cả Cổ Kiếm tông đều bị những kiếm khí cùng kiếm ý này bao trùm, nhóm cường giả Hồn giáo cùng cường giả của các thế lực lớn đều lùi lại một bước nữa...
Bên trong Hồng Mông tháp, Kỳ Bỉ Thiên bước trở lại trước bậc thang của nhà trúc và ngẩng đầu liếc nhìn qua phía chân trời:
- Tu luyện mấy vạn năm... Đây tính là gì chứ? Nàng nhìn về phía Lôi Lâm:
- Ở thời đại kia của chúng ta có một loại bi kịch, khi ngươi trăm cay nghìn đắng đi tới trước cánh cửa kia, vừa vặn ngươi lại có năng lực mở ra cánh cửa đó, nhưng sau khi ngươi mở cánh cửa kia ra, ngươi lại phát hiện ra... bên trong còn có một cánh cửa khác!
Lôi Lâm chớp chớp mắt và giơ hai ngón tay lên:
- Hai cánh cửa sao?