Chương 5048: Ra tay lân thứ hai, coi như ta thua! (1)
Chương 5048: Ra tay lân thứ hai, coi như ta thua! (1)Chương 5048: Ra tay lân thứ hai, coi như ta thua! (1)
Nghe được lời của Kỳ Bỉ Thiên, Dương Diệp quyết đoán bỏ đi ý niệm kial
Lại nói tiếp, Dương Diệp hắn làm sao sẽ làm loại chuyện cướp bóc này chứ?
Cái kia không phải là phong cách của Dương Diệp hẳn, bình thường là chỉ mượn thôi, ân, là mượn!
Dương Diệp nhìn thoáng qua Nạp Giới kia, lúc này trung niên lại nói:
- Một Cổ Tệt
Dương Diệp nhìn thoáng qua nam tử, trong
lòng hỏi.
- Tiểu Kỳ...
- Ta thật không có!Kỳ Bỉ Thiên lạnh nhạt nói.
Dương Diệp cười khổ, hắn lắc đầu.
- Thật có lỗi, đã không còn!
Trung niên cũng không có thất vọng, hắn mỉm cười.
- Hôml nay thu hoạch đã rất nhiều. Vừa nói, hắn quan sát Dương Diệp một chút, sau đó nói:
- Tiểu hữu là lân thứ nhất đến?
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Đúcng thế. Các hạ xưng hô như thế nào?
Trung niên do dự một chút, sau đó cười nói:
- Diệp Văn Phong! Đương nhiên, người nơi này đều xưng ta là Khổ Hành Giả, cũng gkọi Diệp Hành Giải
- Khổ Hành Giả?
Trong mắt Dương Diệp mang theo nghi vấn, không hiểu nhiều lắm.
Diệp Hành Giả cười nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu.
Dương Diệp khẽ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua xa xa, sau đó nói:
- Cầu kia có phần cuối không?
Diệp Hành Giả nói:
- Có, bất quá thực lực của ngươi bây giờ, khó có thể đi đến cuối cùng.
- Đây là cầu gì?
Dương Diệp lại hỏi. Diệp Hành Giả nói:
- Vô Danh Kiều, không có ai biết tên chân chính của nó nên gọi như vậy, ít nhất những người ta quen biết không có ai biết.
Vừa nói, hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó lại nói:
- Không nên rời khỏi câu này, một khi ly khai, ngươi sẽ không tôn tại nữa.
Nghe vậy, Dương Diệp nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua bên ngoài.
- Có nguy hiểm?
Diệp Hành Giả cười nói:
- Rất nguy hiểm. Trên kiều sinh, ngoài kiều tử.
- Hắn nói không sai.
Ngay lúc này, thanh âm của Kỳ Bỉ Thiên đột nhiên vang lên ở trong đầu Dương Diệp.
- Ngoài kia có vài thứ quỷ dị, ngươi đừng đi ra.
- Vậy ngươi có thể đi ra không?
Dương Diệp vô ý thức hỏi.
- Nói nhảm!
Kỳ Bỉ Thiên nói: - Ta ở đâu không thể đi?
Dương Diệp:
Lúc này Diệp Hành Giả nhìn thoáng qua sau lưng Dương Diệp, hắn lắc đầu.
- Xem ra hôm nay không còn khách rồi.
Vừa nói, hắn thu hồi những Nạp Giới kia, muốn rời khỏi.
Mà lúc này, Dương Diệp vội hỏi.
- Xin hỏi tiên bối biết Vĩnh Hằng Quốc Độ không?
Diệp Hành Giả có chút dừng lại, sau đó nhẹ gật đầu.
- Tự nhiên, tiểu huynh đệ đến từ Vĩnh Hằng Quốc Độ?
Dương Diệp gật đầu.
Diệp Hành Giả cười nói:
- Chỗ kia của các ngươi, có mấy nhân vật ghê gớm a.
Dương Diệp trâm giọng nói:
- Tiền bối không phải tới từ Vĩnh Hằng Quốc Độ?
Diệp Hành Giả lắc đầu.
- Ta đến từ Bà Sa Giới. Hắn mỉm cười.
- Đã nói quá nhiều, tiểu hữu, có cơ hội lại gặp!
Nói xong, hắn quay người rời đi, chỉ chốc lát đã hoàn toàn biến mất ở trong tâm mắt của Dương Diệp.
Tại chỗ, hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại.
- Bà Sa Giới?
Trong lòng Dương Diệp hỏi.
- Tiểu Kỳ, ngươi biết không?
Kỳ Bỉ Thiên lạnh nhạt nói:
- Biết!
- Đó là giới gì?
Dương Diệp lại hỏi.
Trong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên ngồi ở trước nhà trúc.
- Một thế giới rất không tệ, nơi đó có một tộc, tên Bà Sa Tộc, cái này tộc, ân, nói như thế nào đây, có chút ý tứ đi!
Có chút ý tứ...
Dương Diệp không biết nói gì.
- Cái gì gọi là có chút ý tứ! Có thể nói rõ ràng không?
Kỳ Bỉ Thiên nói: - Ở cực kỳ lâu trước kia, có vài cường giả lựa chọn đối kháng Thiên Mệnh, bọn hắn muốn đột phá Thiên Mệnh, thành tựu chính mình, đương nhiên, loại người này cơ bản đều chết hết sạch! Dù cho không chết, cũng không thể đi ra gặp ánh sáng. Nhưng có một tộc, bọn hắn không chọn đối kháng Thiên Mệnh, mà là lựa chọn trốn tránh Thiên Mệnh, chính là Bà Sa Tộc này, bọn họ là tộc nổi tiếng nhất, bởi vì Bà Sa Giới của bọn họ, có thể trốn tránh Thiên Mệnh, đương nhiên cũng có giá cao, cái giá lớn kia là, cường giả trong tộc bọn họ, cả đời chỉ có thể đi đến một bước kia, đã đến một bước kia, liền không thể đi tiếp được nữal
Nói đến đây, Kỳ Bỉ Thiên hít một tiếng.
- Kỳ thật, kết cục này đã rất khá.
Dương Diệp minh bạch.
Bà Sa Tộc này, kỳ thật chính là nhận mệnh!
Nhưng Dương Diệp không cảm thấy như vậy, hắn không cảm thấy người của Bà Sa Tộc sẽ cam chịu số phận, bởi vì người càng mạnh, càng tâm cao khí ngạo, bọn hắn càng sẽ không cam chịu số phận!
Ta rõ ràng còn có thể sống mười vạn năm, tại sao phải cam chịu số phận?
Đừng nói ai khác, coi như là hắn cũng có loại suy nghĩ này! Đương nhiên, chuyện của Bà Sa Tộc không có quan hệ gì tới hắn, đây chỉ là một khúc nhạc đệm, có lẽ sau này có cơ hội tiếp xúc, nhưng đó là sự tình sau này!
Dương Diệp tiếp tục đi tới.
Trên cầu rất vắng vẻ, ngoại trừ lúc trước gặp phải lão phụ kia và Diệp Hành Giả, hắn không có chứng kiến bất luận kẻ nào.
Bên ngoài cầu càng quạnh quẽt
Dương Diệp vừa đi vừa nhìn bên ngoài. Trong tâm mắt, nước đen mênh mông bát ngát, không có bất kỳ chấn động, giống như ao tù nước đọng!
Hỏi Kỳ Bỉ Thiên, Kỳ Bỉ Thiên nói không biết, hơn nữa Kỳ Bỉ Thiên bảo hắn đi ra xem một chút chẳng phải sẽ biết!
Dương Diệp quyết đoán cự tuyệt yêu cầu này!
Kỳ Bỉ Thiên có thể ra ngoài, nhưng hắn có thể sao? Ở thời điểm này, hắn cần phải khiêm tốn, ít xuất hiện!
Kỳ Bỉ Thiên nói, không thể loạn tin!
Cứ như vậy, Dương Diệp đi thẳng về phía trước, lại đi khoảng nữa canh giờ, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Dương Diệp vội vàng bước nhanh hơn, rất nhanh, hắn ngừng lại, bởi vì tiếng đánh nhau ở trước mặt hắn, nhưng hắn cái gì cũng không phát hiện! Hắn xác định đang ở trước mắt!