Chương 510: Giải thích (1)
Chương 510: Giải thích (1)Chương 510: Giải thích (1)
phương, không thể không nói, tuy Hi Lạc công tử này nhìn qua có chút kiệt ngạo, nhưng sẽ không để cho người sinh ra cảm giác chán ghét! Tương phản, đối phương bằng phẳng cùng tự tin, sẽ cho người kìm lòng không được sản sinh hảo cảm cùng kính nê!
Hi Lạc công tử cười cười, sau đó chậm rãi đi vê phía Thiên Môn, mới đi hai bước, đột nhiên ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, giống như lúc trước các hạ cũng đi Thiên Môn?
Dương Diệp gật đầu nói:
- Tự nhiên, cánh cửa này lớn như vậy, vì sao không đi cửa lớn, mà phải đi cửa nhỏ chứ?
- Nga?
Trong mắt Hi Lạc công tử lóe lên hứng thú, cẩn thận đánh giá Dương Diệp, sau đó nói:
- Vương Giả cảnh nhất phẩm, khí tức trâm ổn thâm hậu, bất quá cảnh giới thực sự có chút thấp. Ân, chắc các hạ không biết Thiên Môn kinh khủng?
- Quả thực không biết! Dương Diệp đàng hoàng nói:
- Lần đầu tiên tới Cổ Vực Thành!
Hi Lạc công tử sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói:
- Ngươi không biết Thiên Môn kinh khủng, liền dám chọn Thiên Môn đi?
Nghe vậy, Dương Diệp nhướng mày, nhìn thoáng qua Thiên Môn, sau đó nói:
- Không phải là một cánh cửa sao? Vì sao không dám đi?
(*Má, chẳng lẽ đây cũng là khởi nguồn của danh hiệu Diệp chó điên)
Nghe được những lời này của Dương Diệp, Hi Lạc công tử nhìn Dương Diệp giơ ngón tay cái lên:
- Ngươi ngưu bức! Ngươi là người tông môn nào, của vực nào? Sư môn của ngươi cũng quá thất bại đi! Dĩ nhiên để một người không biết gì như ngươi tới Cổ Vực Thành!
Dương Diệp đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Dương Diệp nhướng mày, sau đó không chút nghĩ ngợi thân hình khẽ động, lướt qua bên cạnh mấy trượng.
Hi Lạc công tử cũng hơi biến sắc, sau đó thân hình khẽ động, dời qua mấy trượng. - OanhI
Ngay Dương Diệp cùng Hi Lạc công tử vừa ly khai, một đao khí chừng mười trượng bổ vào chỗ hai người bọn họ đứng, tiếng nổ giống như sấm sét vang lên, một khe rãnh sâu chừng mười trượng xuất hiện!
- Con mẹ nó, chạy thật nhanh al
Lúc này, một thanh niên ở trần, khiêng một thanh đại đao chậm rãi đi vê phía Dương Diệp cùng Hi Lạc công tử, nhìn Dương Diệp cùng Hi Lạc công tử, thanh niên hung hăng xì một tiếng khinh miệt, sau đó nói:
- Con mẹ nó, không phải là một cánh cửa sao? Hai người các ngươi ở đây chít chít méo mó ngơ ngác cái gì? Không biết là đang ngăn đường mọi người sao?
Dương Diệp nhàn nhạt nhìn đối phương, sau đó nhún vai, lui về sau hai bước, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc đã tới một viên đá dò đường! Tuy hắn không úy ky cánh cửa kia, nhưng lại không muốn làm chim đầu đàn! Hiện tại có đá dò đường, hắn cũng muốn nhìn cánh cửa kia đến tột cùng Có mê hoặc gì!
Hi Lạc công tử cười nhạt, sau đó Rui về bên cạnh Dương Diệp, đồng thời nhìn thanh niên kia làm ra một cái tư thế mời!
- Tính hai người các ngươi thức thời, không thì ta một đao đánh chết các ngươi! Thanh niên hừ lạnh một tiếng, sau đó khiêng đại đao đi đến Thiên Môn.
Hi Lạc công tử nhún vai, sau đó nhìn Dương Diệp nói:
- Chúc mừng ngươi!
- Có ý tứ?
Dương Diệp cau mày nói.
Hi Lạc công tử cười cười, sau đó nói:
- Bởi vì chờ chút người thấy kết cục của gia hỏa kia, người sẽ không đi Thiên môn nữa, không đi Thiên Môn, người sẽ không chết, ngươi nói có nên chúc mừng hay không?
- Phải không?
Dương Diệp khẽ cười, không có nói gì, sau đó nhìn vê phía thanh niên. khiêng đao chạy tới trước Thiên Môn kia. Hắn muốn nhìn, Thiên Môn đến tột cùng có gì kinh khủng!
Hi Lạc công tử nhìn Dương Diệp, sau đó cũng quay đầu nhìn về phía nam tử khiêng đao.
- Người tới từ phương nào!
Cường giả Linh Giả cảnh kia chặn thanh niên khiêng đao, trầm giọng quát dẹp đường.
Nam tử khiêng đao tay khẽ động, trường đao cắm vào mặt đất, nhất thời, toàn bộ mặt đất run lên, sau đó từng vết nứt to bằng cánh tay nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Nhìn thấy một màn này, giữa sân vô số người cả kinh, bởi vì thời điểm nam tử khiêng đao động thủ, mọi người cảm nhận được đao ý! Còn không phải tâng một, mà là tâng bal
Đao ý tầng ba, chỉ bằng cái này, giữa sân không ai dám khinh thị nam tử khiêng đao nữa! Đương nhiên, trừ Dương Diệp cùng Hi Lạc công tử!
Thanh niên nhìn mọi người chung quanh, nhìn thấy mọi người chung quanh thần sắc ngưng trọng, không dám khinh thị hắn, thậm chí có còn lộ ra kiêng ky cùng sợ hãi, điều này làm cho thanh niên không khỏi đắc ý, khinh thường nhìn mọi người, sau đó nói:
- Đây là thiên tài yêu nghiệt của vực khác? Ta xem cũng không gì hơn cái này, ta chỉ tùy tiện bộc lộ tài năng liên làm các ngươi kinh hãi. Nếu như ta thi triển toàn bộ thực lực, các ngươi còn không quỳ xuống đất cúng bái?