Chương 516: Thiên Môn (1)
Chương 516: Thiên Môn (1)Chương 516: Thiên Môn (1)
Khi đi đến trước mặt Lý Thanh Thủy mười trượng, Dương Diệp dừng bước, huyền khí trong cơ thể điên cuồng phun trào, từng đạo huyền khí kim sắc từ trong cơ thể chảy đến huyền kiếm trong tay, theo huyền khí kim sắc không ngừng tràn vào, huyên kiểm trong tay Dương Diệp bộc phát ra kiêm quang màu vàng chói mắt.
Cùng lúc đó, tiểu trảo của Tử Điêu trên vai Dương Diệp cũng dần hiện ra tử quang nhàn nhạt.
Lúc này Tử Điêu cực kỳ tức giận, hai mắt trừng Lý Thanh Thủy, nếu như không phải Dương Diệp ngăn lại, nó đã sớm vứt ra mây trăm đạo kiêm khí tử sắc rồi!
Lúc này, Lý Thanh Thủy đột nhiên nói:
- Lĩnh ngộ kiếm ý tâng ba, nghĩ đến người cũng không phải hạng người vô danh, ta rất muốn biết, ngươi là người của vực nào!
Nghe Lý Thanh Thủy nói, mọi người cũng đồng loạt nhìn vê phía Dương Diệp, hiển nhiên, bọn họ cũng muốn biết Dương Diệp là người của vực nào!
- Có ý nghĩa sao?
Dương Diệp bật cười nói.
- Ngươi có ý tứ gìc! Nam Cung Mộng trâm giọng nói:
- Không phải ngươi không biết lai lịch của nó chứ!
Dương Diệp nheo mắt, ý tứ của nữ nhân trước mắt này là nàng biết lai lịch của Tử Điêu? Nữ nhân trước mắt này đến tột cùng có thân phận gì, nàng làm sao phát hiện Tử Điêu là yêu thú? Dương Diệp lắc đầu, sau đó nói:
- Cái này tựa hồ không liên quan gì tới ngươi?
Trong mắt Nam Cung Mộng lóe lên vẻ giận dữ, trong thế hệ trẻ, vẫn chưa có người nào dám nói với nàng như thết Bất quá nàng cũng không phát tác, ngược lại nhu hòa nói:
- Chuyện lúc trước, ta thay Thanh Thủy nói lời xin lỗi, ta đối với ngươi cùng nó không có ác ý, chỉ là thấy nó đáng yêu, vô cùng ưa thích, chỉ là ta không nghĩ tới nó dĩ nhiên là người bộ tộc kia...
- Không có ác ý?
Dương Diệp bật cười, sau đó nhìn Lý Thanh Thủy nói:
- Các ngươi như thế này gọi là không có ác ý? Nếu như không phải ta có chút thực lực, hiện tại sợ rằng đã chết không thể chết lại nha?
- Ngươi là thật muốn chết phải không?
Lúc này, Lý Thanh Thủy nhìn Dương Diệp, nhàn nhạt nói. - Ngươi có thể thử xem?
Hai mắt Dương Diệp híp lại, cười lạnh nói.
Trong mắt Lý Thanh Thủy lóe lên sát ý, đang chuẩn bị động thủ, nhưng Nam Cung Mộng vội vàng nhìn hắn lắc đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Chuyện lúc trước, đích thật là chúng ta không đúng, mong các hạ đừng để bụng, cáo từi
Nói xong, Nam Cung Mộng phức tạp nhìn thoáng qua Tử Điêu trên vai Dương Diệp, sau đó đi về phía Thiên Môn!
Lý Thanh Thủy lãnh lạnh nhìn Dương Diệp nói:
- Nếu như có tiếp theo, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngời
Nói xong, vội vàng đuổi theo Nam Cung Mộng.
Hi Lạc công tử đi tới trước mặt Dương Diệp, từ đầu tới đuôi đánh giá Dương Diệp, sau đó nói:
- Chậc chậc, thật không nhìn ra tới, ngươi lại là kiếm ý tâng ba, còn thân thể này nữa, cư nhiên cường hãn đến loại trình độ này, ngay cả cái phá cầu kia cũng không thể kích thương! Chỉ đáng tiếc, ngươi cư nhiên đắc tội băng diện, băng diện kia rất hẹp hòi, ngươi đắc tội hắn, sau này hắn nhất định sẽ tìm ngươi phiền toái!
- Tùy tiện! Dương Diệp nhún vai, sau đó nhìn Hi Lạc công tử nói:
- Nói như các ngươi không phải một phe vậy?
- Phil
Hi Lạc công tử cả giận nói:
- Ai cùng băng diện kia là một phe? Băng diện kia bình thường trâm mặc ít nói, trang khốc, kỳ thực một bụng ý nghĩ xấu, nếu như không phải thực lực của hắn không tệ lắm, lão tử sớm đã chém hắn cho Huyền Thú ăn!
- Ta nghĩ ngươi không phải đối thủ của hắn!
Dương Diệp đột nhiên nói.