Chương 5139: Thức tỉnh! (2)
Chương 5139: Thức tỉnh! (2)Chương 5139: Thức tỉnh! (2)
Lực tín niệm mạnh mẽ lập tức đi tới trước mặt Thiên Túi!
Nếu như là Mệnh cảnh bình thường, tuyệt đối sẽ bị lực niềm tin này giết chết trong nháy mắt!
Nó quá mạnh mẽ!
Đáng tiếc, ở trước mặt lão già này là Thiên Tú, vị này đã từng người ưu tú nhất của Hư Linh tộc.
Thiên Tú chậm rãi giơ tay phải lên, từng ánh sáng u ám từ trong lòng bàn tay của nàng chấn động ra.
Mỗi tia sáng u ám đều ẩn chứa một loại pháp tắc đại đạo!
XUY XUy XUY XUY...
Ở đó, từng âm thanh chói tại không ngừng vang lên. Lấy Thiên Tú cùng lão già làm trung tâm, không gian xung quanh bắt đầu chôn vùi từng tấc một.
Mà vào lúc này, Thiên Tú từ từ nhắm hai mắt lại, đôi môi mở ra:
- Quy Khưt
Vừa dứt lời, lão già kia bắt đầu không ngừng lùi vê phía sau, mà ở quanh người hắn xuất hiện từng sóng lửa, lúc đầu chúng còn rất nhỏ bé, nhưng dần dần đã lớn hơn. - Đại đạo Chân Ngôn!
Phía xa, lão già nhíu mày, trong mắt có vẻ nghiêm trọng:
- Ngươi lại có thể nắm giữ loại năng lực này!
Vừa dứt lời, lão già trực tiếp trở nên mờ ảo, thoáng cái, ngọn lửa quanh người hắn bắt đầu mờ đi.
Cách đó không xa, Hoang Đế đột nhiên cười nói:
- Tú tộc trưởng, người trước mắt ngươi đến từ thời đại mà ngay cả Thiên Mệnh cũng phải kiêng ky, nếu như ngươi không nghiêm túc điểm thì không có cách nào giết chết hắn được đâu.
Đúng lúc này, ở trước mặt Thiên Tú xuất hiện một thanh đaol
Một thanh đao không biết từ nơi nào đến!
Khi thanh đao này xuất hiện, trong chớp mắt, thế giới xung quanh Thiên Tú dường như bị đông cứng lại, thứ duy nhất có thể chuyển động chính là thanh đao kial
Thanh đao kia lấy một loại tốc độ quỷ dị lao về phía Thiên Túi
Một đao này đã vượt qua thời gian, thời không, không gian!
Nói một cách đơn giản, nó vượt qua không gian thứ nguyên ba chiêu, không gian ba chiều thời gian, thời không, không gian đã không có bất kỳ hạn chế nào đối với nói!
Thiên Tú rõ ràng cũng phát hiện ra điều đó. Sắc mặt nàng không đổi, Trong phút chốc, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, thoáng cái liền có rất nhiều ánh sáng u ám trào ra khỏi cơ thể nàng!
Âm!
Không gian chỗ Thiên Tú đứng lập tức hóa thành hư vôi
Phía xa, Hoang Đế nheo mắt lại:
- Có chút thú vị, ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi!
Thiên Tú trực tiếp phá vỡ không gian ba chiều!
Bất kể là đao hay là Thiên Tú, mặc dù không có bước vào không gian tứ duy, nhưng lúc này bọn họ không ở không gian ba chiều. Đương nhiên, đây không phải là điểm chính, điểm chính là Thiên Tú cùng thanh đao kia thuộc về cùng một không gianl
Khi thanh đao kia ở cách giữa chân mày Thiên Tú còn có một tấc liền ngừng lại!
Hai ngón tay Thiên Tú kẹp lấy thanh đao kia, trong phút chốc, hai ngón tay nàng hất sang một bên.
Xuy!
Thanh đao lớn này bay ngược ra.
Nhưng chẳng bao lâu, thanh đao ngừng lại, ở phía trước thanh đao là một nam tử trung niên với sắc mặt tái nhợt. Người này mặc một trường bào màu trắng, dáng vẻ anh tuấn, tóc dài dừng thẳng từng sợi sau đầu.
Nam tử trung niên có khí chất giống như Thiên Sơn Tuyết Liên, không dính một hạt bụi.
Mà ở bên phải hắn là lão già vừa rồi.
Nam tử trung niên mặc áo bào trắng liếc nhìn Dương Diệp bên dưới:
- Trần Huyền An năm đó cũng không có sát ý này, đương nhiên, nếu như hắn có sát ý mạnh như ngươi vậy, ta có khả năng đã đánh không lại hắn. Tuy ta cũng chưa từng đánh thắng hắn, nhưng thật may cũng không có thua. Đáng tiếc là hắn đã chết rồi.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn vê phía Thiên Tú trước mặt:
- Ngươi rất lợi hại.
Thiên Tú nhìn lướt qua xung quanh:
- Còn có người sao?
Nam tử trung niên mặc áo bào trắng lắc đầu:
- Ta với Lý lão đầu đấu với ngươi, ta nghĩ, cho dù chúng ta không giết được ngươi, nhưng muốn ngăn cản ngươi thì chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
Thiên Tú nheo mắt lại lên: - Mục tiêu của các ngươi là hắn.
Nam tử trung niên mặc áo bào trắng gật đầu:
- Không vội, Ngày hôm nay chúng ta sẽ giết cả ngươi và người phía trên kia, chỉ có điều, trước hết phải giết hai kẻ yếu phía dưới đãi
Nam tử trung niên vừa dứt lời, bên dưới...
Xuy xuy!l
Theo hai tiếng xé không vang lên, hai thanh trường kiếm chợt lóe lên!
Tốc độ nhanh đến cực hạn!
Trong phút chốc.
Âm ầm!
Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh trực tiếp bay ngược ra ngoài. Ở trước ngực của hai người bọn họ đều cắm hai thanh kiếm bay mấy ngàn trượng, cuối cùng, hai thanh kiếm này cắm Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh ở trên cầu kia.
Máu tươi văng ra khắp nơil
Chẳng biết từ lúc nào, ở trên cầu đã xuất hiện một lão già đeo ba thanh trường kiếm.
Lão già chậm rãi đi vê phía Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh: - Ta là Kiếm Cổ Thiên, tông chủ đời thứ hai của Cổ Kiếm tông. Đương nhiên, đó là trước kia.
Đúng lúc này, lão già ngừng lại, ở trước mặt hắn xuất hiện một vật nhỏ lông xù màu trắng.
Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch liếc nhìn Nhị Nha bên dưới, Nhị Nha đã bị trấn áp. Có thể nhìn ra được nàng rất đau đớn... Tiếp theo, nàng lại liếc mắt nhìn Thiên Tú. Lúc này đã có ba gã cường giả siêu cấp quấn lấy Thiên Tú... Cuối cùng, nàng nhìn vê phía Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh.
Tiểu Bạch khóc.
Sau khi khóc một hồi, móng nhỏ của Tiểu Bạch khép lên, từng linh khí vô hình từ trong cơ thể nàng chấn động ra. Cùng lúc đó, miệng nhỏ của nàng há ra...
Nói không thành tiếng.
Nàng nói bốn chữ.
- Vạn giới... giúp ta...
Trong phút chốc...