Chương 5145: Triệt để biến mất! (2)
Chương 5145: Triệt để biến mất! (2)Chương 5145: Triệt để biến mất! (2)
Ở đây, có lẽ chỉ có nàng ta mới nhận ra cũng chỉ có nàng ta mới biết được đó là dạng tồn tại gì!
Nhưng vào lúc này, lão già đeo giỏ trúc lại đột nhiên cất thước đi
Tay phải lão già đeo giỏ trúc hơi nâng lên, sau đó nhẹ nhàng ép về phía Cổ Kiếm
Thiên.
Trong nháy mắt, đó Cổ Kiếm Thiên cảm thấy máu toàn thân đều ngưng kết lại, không chỉ máu, thân thể hắn cũng vậy!
Ngay sau đó, tay phải lão già đeo giỏ trúc nhẹ nhàng vung lên, thân thể Cổ Kiếm Thiên trực tiếp biến mất!
Triệt để biến mất!
Trong sân, tất cả mọi người đều chấn kinh. Lão già đeo giỏ trúc quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, trên mặt lão là vẻ tươi cười,
- Tiểu gia hỏa, cục tức của các ngươi chắc cũng được trút ra hết rồi, có thể buông tha cho thế giới này không?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nàng ta vung vẩy tay, ý tứ chính là nếu ta không buông tha, ngươi có phải sẽ đánh ta không? Lão già đeo giỏ trúc mỉm cười,
- Không đánh ngươi, ngươi cũng không sai gì cả.
Nghe vậy, Tiểu Bạch vội vàng vung tay, ý tứ chinshlaf, vậy ta sẽ không buông thai
Lão già đeo giỏ trúc:
Sau một lúc lâu, lão già đeo giỏ trúc lắc đầu, sau đó lão nhìn vê phía Dương Diệp, tay phải nhẹ nhàng ép xuống, sát ý quanh người Dương Diệp trong nháy mắt đều bị trấn áp về lại trong cơ thể hắn.
Lúc này, Dương Diệp đã tỉnh táo lại.
Lão già đeo giỏ trúc quyết định nói chuyện Dương Diệp.
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại, qua hồi lâu, cỗ không thể đuổi đi trong đầu hắn mới từ từ phai nhạt.
Dương Diệp mở mắt, hắn nhìn vê phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vội vàng bay đến trên vai hắn, nhẹ nhàng cọ vào hai má Dương Diệp.
Đáng để nhắc tới là, hiện tại phía sau Tiểu Bạch xuất hiện vô số thiên địa linh vật, toàn bộ Thủy Nguyên Địa thế giới, càng lúc càng nhiều thiên địa linh vật.
Chỉ cần Tiểu Bạch nguyện ý, nàng ta có thể tùy thời hủy diệt Thủy Nguyên Địa thế giới này!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có ai ngăn cản. Dương Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía lão già đeo giỏ trúc,
- Tiên bối muốn kết thúc trận phân tranh này à?
Lão già đeo giỏ trúc hơi gật đầu,
- Đối với ngươi, đối với bọn họ, đối với thế giới này, đều tốt!
Dương Diệp nói:
- Tiên bối làm việc rất chú ý tới công bằng, đúng không?
Lão già đeo giỏ trúc gật đầu.
Dương Diệp gật đầu, sau đó nói:
- Bọn Tiểu Bạch vừa tới Vĩnh Hằng chỉ giới, đã bị những người này bắt lại, đồng thời bị bọn họ gây thương tổn, tiền bối có cảm thấy thế là công bằng không?
Lão già đeo giỏ trúc trâm mặc.
Dương Diệp lại nói:
- Dương Diệp ta và An Nam Tĩnh, Nhị Nha, chúng ta đều thiếu chút nữa thì chết ở đây, đối với chúng ta mà nói, có công bằng không?
Nói xong, Dương Diệp lắc đầu cười,
- Không công bằng. Đương nhiên trên thế giới này cũng không có cái gì gọi là công bằng. Thực lực ai mạnh thì người đó chính là là lão đại. Không phải sao?
Lão già đeo giỏ trúc thấp giọng thở dài,
- Dương tiểu hữu, có một số việc đâu ngươi không hiểu đâu, ta cũng không thể nói với ngươi. Nhưng hiện tại kết thúc là tốt cho tất cả mọi người.
- Vậy lần sau thì sao?
Dương Diệp nhìn vê phía lão già đeo giỏ trúc,
- Tiền bối, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi có thể quản được những việc ngày hôm nay, nhưng ngươi có thể quản được tâm của mọi người không? Việc hôm nay chấm dứt, nhưng tiếp theo vẫn có thể sẽ có những việc tương tự phát sinh. Phân tranh vạn giới không phải một người có thể giải quyết.
Lão già đeo giỏ trúc nhìn lướt qua bốn phía, hắn nhìn thấy lòng người, nhìn thấy nhân tính!
Lòng người là tham lam, nhân tính cũng tham lam.
Đúng như những gì Dương Diệp vừa nói, lão có thể ngăn cản chuyện hôm nay, nhưng ngày mai, ngày mốt thì sao?
Mâu thuẫn đã ở đây rồi.
Không chết không ngừng!
Ít nhất thì thái độ của bên Dương Diệp là như vậy. Mà đám người Thủy Nguyên Địa, bọn họ tuyệt đối sẽ không để Dương Diệp trưởng thành, bọn họ sẽ không nuôi hổ thành họa. Thiên phú của người này rất đáng sợ, bên cạnh lại có Linh Tổ, cứ để hắn tiếp tục trưởng thành thì ai có thể cản được hắn?
Kỳ thật, hai bên đều sẽ không bỏ qual
Cho dù hôm nay bỏ qua, sau này cũng sẽ không bỏ quai
Lão già đeo giỏ trúc trâm mặc hồi lâu, sau đó thở dài,
- Nếu vậy các ngươi cứ tiếp tục đi.
Nói xong, lão xoay người rời đi.
Giống như là nghĩ tới gì đó, lão già đeo giỏ trúc đột nhiên dừng lại, lão ngẩng đầu nhìn về vị trí Kỳ Bỉ Thiên,
- Ngươi không nói gì sao? Ngươi biết hậu quả mà.
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Không, ta không sợ.
Già đeo giỏ trúc khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía không gian ở bên phải Kỳ Bỉ Thiên,
- Ngươi thì sao? Muốn gì?
Sau một lúc lâu, đạo thanh âm đó nói:
- Có một số cơ hội là rất khó xuất hiện, hiện tại xuất hiện, ta muốn giữ lại! Lão già đeo giỏ trúc không nói gì, lão biến mất ở cuối cây cầu.
Trên cầu, Dương Diệp lạnh lùng nói:
- Tiểu Bạch, hút đi. Khiến Thế giới này triệt để biến mất trên cõi đời đi!