Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 5106 - Chương 5177: Sư Tổi (2)

Chương 5177: Sư tổi (2) Chương 5177: Sư tổi (2)Chương 5177: Sư tổi (2)

Dương Diệp tất nhiên không cam lòng bị trấn áp, lập tức kiếm vực xuất hiện, sau khi kiếm vực xuất hiện, toàn thân hắn lập tức không cảm nhận được áp lực quá lớn nữa. Nhưng rất nhanh cỗ kiếm ý đó đột nhiên trở nên mạnh hơn, lúc này kiếm vực của hắn đã bắt đầu bị trấn áp.

Dương Diệp nhíu mày, ngay sau đó, Tru xuất hiện trong tay hắn, một kiếm đâm ra.

Dùng kiếm làm vực!

Bên trong một kiếm này ẩn chứa song ý

song vực.

VùiI

Trong sân như có gì đó bị xé rách, ngay sau đó cỗ kiếm ý thần bí đó giống như thủy triều

biến mất.

Dương Diệp khôi phục bình thường.

Dương Diệp quay đầu nhìn vê phía Trân Huyền An, Trần Huyền An hơi gật đầu, ý bảo Dương Diệp lui sang bên. Dương Diệp gật đầu làm theo. Mặt Trân Huyền An hướng vẫn cửa nhà cỏ, cười khổ,

- Sư tôn...

- Cút cho tal

Lúc này trong nhà cỏ ltruyền đến tiếng hét phẫn nộ.

Nghe vậy, Dương Diệp cau mày.

Trân Huyền An lại không tức giận,

- Sư tôn, dù sao hắn hiện tại cũng là đcệ tử của ta, nếu đã là đệ tử của ta, vậy đó chính là đồ tôn của ngươi, ngươi cũng thấy đấy, đồ tôn này của ngươi hiện tại trong thế hệ trẻ tuổi của vạn giới kcơ bản là không ai có thể địch nổi, cho dù so với sư tôn năm đó, không không, là so với ta năm đó cũng không kém chút nào, ngươi...

Đúng lúc này, một cỗ kiếm quang cường đại đột nhiên từ trong bên trong bắn ra.

Dương Diệp biến sắc, muốn xuất thủ, có điều lại bị Trần Huyền An ngăn cản, cỗ kiếm quang đó còn cách trán Trân Huyền An mấy tấc thì dừng lại.

Trân Huyền An cười khổ,

- Sư tôn, ta đã là người chết, không sợ triệt để biến mất khỏi thế gian này, tiểu gia hỏa này hiện tại gặp phải phiên phức, ngươi cũng biết đấy, với trạng thái hiện tại của ta căn bản không giúp được hắn. Đồ đệ cả đời chưa bao giờ từng cầu sư tôn bất kỳ chuyện gì. Hôm nay khẩn cầu sư tôn giúp hắn một lần.

Dứt lời, thân thể Trân Huyên An dần dần thì hư ảo.

Nhìn thấy một màn này, Dương Diệp biến sắc,

- Sư phó... Ngươi...

Trân Huyền An quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, cười nói:

- Ta vốn đã nên biến mất từ lâu rồi, dựa vào một hơi kiếm khí kéo dài cho tới giờ, mục đích là hy vọng nhìn thấy đệ tử của mình có thể đi tới trình độ nào. Mà hiện tại quả thật là nên biến mất rồi.

Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trời cao đối đãi với ta cũng không bạc, ta rất hài lòng với ngươi. Bởi vì cho dù là hiện tại, trong lòng ngươi thân nhân của ngươi vẫn xếp hàng đầu. Ngươi so với ta năm đó thì lợi hại hơn, bởi vì ngươi trước sau như một tâm không thay đổi, mà ta lại thay đổi, thay đổi không còn là ta nữa. Vì cái gọi là kiếm đạo, ta cô phụ rất nhiều rất nhiều người, cũng cô phụ sư tôn của ta. Đáng tiếc tất cả đều không thể làm lại.

Dứt lời, thân thể càng lúc càng hư ảo.

Lúc này, một cỗ kiếm ý đột nhiên bao phủ thân thể của Trần Huyên An, Trân Huyền An quay đầu nhìn về phía nhà cỏ,

- Sư tôn, ta khiến ngươi thất vọng rồi. Thực sự tiêu vong khỏi thiên địa.

Ngoài nhà cỏ, Dương Diệp ngẩn ra, cuối cùng hắn thi lễ với đứng Trần Huyền An vừa đứng, sau đó cầm kiếm xoay người rời đi.

Dương Diệp đi không lâu, cửa nhà cỏ mơ ra.

Một lão giả mặc áo bào trắng đi ra, lão giả nhìn vị trí Trần Huyền An biến mất rất lâu, cuối cùng hai hàng lệ già trong suốt từ khóe mắt chậm rãi trào ra.

Tuy nói là thầy trò, kỳ thật, bọn họ tình như cha con.

Lão giả áo bào trắng đi tới trước hai thanh mộc kiếm, lão nhẹ nhàng vuốt ve thanh mộc kiếm nhỏ, qua hồi lâu, lão giả đứng dậy, xoay người bước xuống dưới núi!

Âm!

Trước nhà cỏ, bếp lò đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó một thanh kiếm như lửa đỏ phóng lên cao, rất nhanh thanh kiếm này giống như một con hỏa long từ trên trời hạ xuống, đuổi theo lão giả áo bào trắng ở phía dưới.

Dương Diệp rời khỏi thế giới kia, mà lần này, hắn đi tới Ám thế giới.

Vừa tới Ám thế giới, Ám chủ đã xuất hiện trước mặt hắn.

Ám chủ nhìn Dương Diệp, không nói gì. Hiển nhiên, nàng ta đã biết Dương Diệp vì sao mà đến.

Dương Diệp nói:

- Bàn điều kiện được không?

Ám chủ lắc đầu,

- Ta không muốn nhúng tay đâu.

Dương Diệp nhìn về phía Ám chủ,

- mục đích của các hạ là muốn thủ hộ thế giới này?

Ám chủ lạnh lùng nói:

- Bất kể bên ngoài có thay đổi như thế nào, Ám thế giới của ta vẫn trước sau như một, chính là vì Ám thế giới ta không nhúng tay vào phân tranh ở bên ngoài.

Dương Diệp trâm mặc một lát, sau đó gật đầu,

- Hiểu rồi.

Nói xong hắn định bỏ đi.

Mà lúc này, Ám chủ đột nhiên nói:

- Có người mà ngươi nên đi tìm.

- Ai?

Ám chủ nói:

- Chiến giới, chủ nhân của hội giao dịch ngâm. Đương nhiên nếu ngươi muốn bảo vị kia xuất thủ thì có thể sẽ phải trả giá gì đó.

Dương Diệp gật đầu,

- Hiểu rồi.

Nói xong, Dương Diệp xoay người định đi, có điều lúc này Ám chủ đột nhiên bấm tay búng một cái, một mặt gương đen nhánh xuất hiện trước mặt Dương Diệp.

- Đây là?

Dương Diệp không hiểu.

Ám chủ nói:

- Ám Kính, có thể khắc chế một số tồn tại, có trợ giúp đối với ngươi.

Dương Diệp nhìn Ám chủ,

- Vì sao?

Ám chủ nói:

- Muốn để lại một cái nhân tình.

Rất trắng trợn.

Dương Diệp cũng không cự tuyệt, lập tức bế ôm quyền,

- Đa tại

Nói xong, hắn xoay người biến mất. Rời khỏi Dương Diệp rời khỏi, Ám chủ chậm rãi nhìn lướt qua bốn phía, thế giới này, càng lúc càng không yên ổn.

Ám thế giới Dương Diệp rời khỏi Ám thế giới, trực tiếp tới hội giao dịch ngâm ở Chiến giới.

Lúc này trên đường đã không có một bóng người.

Dương Diệp đi tới phòng nhỏ đó, vừa mới tiến vào, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên,

- Ta có thể đưa ra hai vị cường giả Mệnh cảnh đỉnh phong.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0