Chương 5182: Lên chơi chút không? (1)
Chương 5182: Lên chơi chút không? (1)Chương 5182: Lên chơi chút không? (1)
Nhân trung đệ ngũ kiếm!
Ánh mắt Dương Diệp cũng chiều lên người lão giả mặc áo bảo trắng đó, vị trước mắt
này hiển nhiên chính là sư phó của Trần Huyền An.
Nói thật hắn cũng không ngờ đồi phương sẽ đến.
Phải biết rằng, lúc trước khi bọn họ đi gặp đối phương, đồi phương ngay cả cửa nhà
cũng không bước ra.
- Nhân trung đệ ngũ kiếm?
Bên cạnh Kinh tiên sinh, Thủy Vô Biên có chút khó hiểu.
Kinh tiên sinh nhìn chằm chẳm lão giả áo bào trắng,
- Ở thời đại đó, người dùng kiếm vô số, - nhưng trong đó có bồn vị, không ai có thể
vượt qua được, bồn người này chính là thiên mệnh, nàng ta có bồn loại hình thái, mỗi một loại hình thái đều dùng kiểm. Mà ở dưới bốn người này còn có một người, chính là Kiềm Vô Địch này, bởi vì tạo nghệ kiếm đạo của hắn cực cao, được phong làm nhân trung đệ ngũ kiêm!Thời đại đó, trừ thiên mệnh ra, trên phương diện kiếm đạo, Kiếm Vô Địch này thuộc về người mạnh nhất.
Kinh tiên sinh không ngờ, Kiếm Vô Địch này vẫn còn sống!
Phải biết rằng, ở thời đại đó, vô số cường giả đều vẫn lạc, mà Kiếm Vô Địch này cũng chưa từng xuất hiện, tất cả mọi người cho rằng lão chắc đã vẫn lạc rồi!
Nhưng mà hiện tại lão còn sống, không chỉ còn sống, còn tới Mạt pháp chi địa giúp Dương Diệp!
Kinh tiên sinh hơi trâm ngâm, sau đó nói:
- Kiếm lão, Dương Diệp này đáp ứng gì với ngươi, ngươi không ngờ lại thân tự ra mặt giúp hắn.
Xa xa, Kiếm Vô Địch không nói gì, cả người lão đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vùi
Một đạo kiếm quang đỏ rực lóe lên.
Nhìn thấy một màn này, Kinh tiên sinh biến sắc, có điều hắn phản ứng cực nhanh, hai tay đột nhiên chập lại.
Âm!
Không gian trước mặt hắn vặn vẹo dồn nén lại với nhau, hình thành một vách tường không gian cực dày.
Nhưng mà, theo đạo kiếm quang đó chém tới, vách tường không gian này trong nháy mắt liền bị phá mở.
Bùm!
Kinh tiên sinh trong nháy mắt bị chấn ra ngoài mấy ngàn trượng!
Xa xa, sắc mặt Kinh tiên sinh cực kỳ khó coi.
Mà lúc này, một cỗ uy áp vô hình đột nhiên bao phủ Kiếm Vô Địch.
Thuỷ vực!
Thủy Vô Biên đã xuất thủ.
Vô số Vô Biên thủy xuất hiện ở xung quanh, những Vô Biên thủy này cộng với thuỷ vực giống như trời cao sập xuống, uy áp cường đại đó đủ để khiến một cường giả Mệnh cảnh bình thường hít thở không thông.
Lão già áo bào trắng lạnh lùng nhìn Thủy Vô Biên, ngay sau đó, một thanh kiếm đỏ rực đột nhiên từ bên hông lão già áo bào trắng chém rai
Hỏa kiếm chém ra, một cỗ sóng lửa cường đại từ trong kiếm ùa ra.
Trong nháy mắt, thuỷ vực cường đại bắt đầu vỡ nứt từng tấc!
Thủy Vô Biên biến sắc, vội vàng triệt hồi thuỷ vực, sau đó lui ra ngoài nghìn trượng, kéo dãn khoảng cách với lão già áo bào trắng.
Tuy đều là Mệnh cảnh đỉnh phong, nhưng cũng chia mạnh yếu.
Không trung, Dương Diệp nhìn Kiếm Vô Địch, sau đó cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gật gật đầu. Ngay sau đó nàng ta há miệng, sau đó bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí của Mạt pháp chỉ địa này.
Một hút này khiến cho đám người Kinh tiên sinh biến sắc!
Cùng lúc đó vô số đạo uy áp cường đại đột nhiên ập vê phía Dương Diệp!
Khí tức của mỗi một đạo uy áp đều là Mệnh cảnh đỉnh phong!
Dương Diệp không thể đếm được rốt cuộc là có bao nhiêu đạo khí tức cường đại như vậy, nhưng hắn là có rất nhiều, hơn nữa cảm thấy sẽ càng lúc càng nhiều!
Đúng lúc này, lão già áo bào trắng xuất hiện trước mặt Dương Diệp, trong nháy mắt, một cỗ kiếm ý cường đại từ trong cơ thể lão già áo bào trắng ùa ra.
Kiếm ý đó giống như mấy vạn tòa núi lửa bùng nổ, trong nháy mắt đã nghiền nát tát cả khí tức khác.
Thần sắc Dương Diệp có chút ngưng trọng.
Thực lực của sư tổ này cao tới kinh người! Tuy kiếm ý của lão già áo bào trắng nghiền nát những khí tức này, nhưng rất nhanh, từng đạo uy áp khủng bố lại xuất hiện, mà lần này, so với lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều lần!
Xa xa, Kinh tiên sinh trâm giọng nói:
- Kiếm lão, việc này không liên quan tới ngươi, ngươi hãy đi đi.
Kiếm Vô Địch hừ lạnh một tiếng,
- Việc này, lão phu vẫn sẽ quản. Nào đến đây, các ngươi có bản sự gì thì cứ sử ra đi, lão phu nhận hết.
Nghe vậy, sắc mặt Kinh tiên sinh trở nên âm trâm,
- Kiếm lão tuy là tiên bối, nhưng nơi này liên quan tới sinh tử của chúng ta, nếu Kiếm lão...
Lúc này, một đạo kiếm minh đột nhiên vang lên.
Kiếm Vô Địch vung kiếm,
- Đừng nhiều lời, các ngươi muốn quần ẩu thì cùng tiến lên đi, muốn đơn đấu thì phái một người ra đây, ta cũng muốn xem, đám hậu bối các ngươi có bao nhiên phân lượng!
- Để lão tử đến tiếp ngươi!
Đột nhiên, một đạo thanh âm ở chân trời xa xôi vang lên, nháy mắt, một bóng đen giống như lưu tinh hạ xuống, đánh thẳng về phía Kiếm Vô Địch. Bên trong bóng đen đó, một cỗ quyên ý khủng bố không ngừng chấn động rai
Quyên ý ngập trời!
Đúng lúc này, Kiếm Vô Địch giơ kiếm lên đâm.
Bóng đen đó bị một kiếm này cản lại, lực lượng cường đại hai người phát ra khiến cho thiên địa rung chuyển.
Lúc này chân phải Kiếm Vô Địch giậm nhẹ.
Âm!
Bóng đen đó trực tiếp bị một kiếm này đánh bay ra ngoài, ngay sau đó, kiếm trong tay Kiếm Vô Địch giống như một mũi tên rời cung bắn ra.
Trên không trung, một cánh tay mang theo một vòi máu tươi từ không trung văng ra.
Tay phải Kiếm Vô Địch vẫy một cái, thanh kiếm đỏ rực đó bay về trong tay lão.
Kiếm Vô Địch lạnh lùng nhìn hư ảnh ở xa xa,
- Học nghệ không tinh, sư phụ ngươi chắc là cái tên Cư Mang đó phải không, một thân quyền ý của hắn ngưng luyện mà không tiêu tán, mượn thiên địa chỉ ý để siêu thoát phạm trù của thiên địa, mà ngươi thì học chẳng ra gì, đúng là làm hắn mất mặt. - Ngươi... Ngươi biết sư tôn của tai
Xa xa, ảnh kinh hãi nói.
Kiếm Vô Địch lạnh lùng nói:
- Biết sư tôn ngươi chết như thế nào không? Hư ảnh trâm giọng nói: