Chương 5202: Chúng ta nói đạo lý! (1)
Chương 5202: Chúng ta nói đạo lý! (1)Chương 5202: Chúng ta nói đạo lý! (1)
Cứ như vậy, nữ tử váy đen tiên vào Hồng Mông tháp!
Mà ngay khi Dương Diệp muốn đi vào Hồng Mông tháp, đột nhiên, Dương Diệp biến sắc, bởi vì hắn phát hiện, Hồng Mông tháp của mình không ngờ trực tiếp bị phong tỏa. Nói một cách chính xác là, hắn không cảm nhận được Hồng Mông tháp nữal
Sắc mặt Dương Diệp trong nháy mắt trần xuống, mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ở chân trời mờ mịt xa xa đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị!
Rất nhanh bên trong vòng xoáy đó xuất hiện một đôi mắt.
Đôi mắt đó nhìn lướt xuống dưới, rắt nhanh, nó dừng ở trên người Dương Diệp.
Dương Diệp vội vàng cúi đầu, sau đó đi tới. Chỉ chốc lát, cặp mắt kia dẫn dẫn thì hư ảo, vòng xoáy cũng biến mắt theo.
Theo vòng xoáy biển mắt, cả người Dương Diệp giống như hư thoát trực tiếp ngã xuống đất. Sức cùng lực kiệt!
Không biết vì sao, hắn lúc này cảm thấy mình như đã dùng hết lực lượng toàn thân, mỏi mệt đến cực điểm!
Mà lúc này, hắn đã cảm thấy cảm nhận được Hồng Mông tháp.
Dương Diệp tiến vào Hồng Mông tháp. Hiện tại không khí trong Hồng Mông tháp có thể nói là vô cùng quỷ dị, bởi vì có một vị khách không mời mà đến!
Vị khách không mời mà đến này khác với Kỳ Bỉ Thiên và A Tú, nàng ta từng muốn giết Dương Diệp.
Bởi vậy toàn bộ Hồng Mông tháp không hữu hảo với nữ tử váy đen, phải nói là tràn ngập địch ý.
Có điều biết sao bây giờ, nữ nhân này quá mạnh mẽ, toàn bộ người trong Hồng Mông tháp gộp lại cũng không đánh lại!
Bên trong sơn mạch phía sau Kiếm tông, nữ tử váy đen tự tạo một căn nhà gỗ đơn giản, dựng trên một ngọn núi.
Mà nữ tử váy đen này vừa vào đã bắt đầu hấp thu rất nhiều Hồng Mông Tử khí trong Hồng Mông tháp, khí vĩnh hằng của Tiểu Bạch cũng bị nữ tử váy đen này hút.
Dương Diệp đi tới trước nhà gỗ, nữ tử váy đen đang ngồi xếp bằng bên trong.
Nàng ta nhìn Dương Diệp, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, không nhìn Dương Diệp nữa.
Trên vai Dương Diệp, Tiểu Bạch chỉ chỉ nữ tử váy đen.
Dương Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó đi tới trước nhà gỗ,
- Sao, cứ vậy à? Hắc muội mở to mắt, nàng ta nhìn Dương Diệp,
- Bằng không thì thế nào?
Dương Diệp nói:
- Ta nghe nàng ta nói qua, các ngươi từng đồ thiên đạo.
Hắc muội nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Dương Diệp nói:
- Theo ta, các ngươi là chịu áp bức quá lớn, sau đó mới nghịch thiên, nhưng hiện tại ngươi nhìn bản thân ngươi đi, ngươi có khác gì thiên đạo kia đâu? Ngươi giết người, không hỏi nguyên do, ngươi còn bắt nạt người khác, không chịu nói một chút đạo lý nào. Nói thật, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy mình rất quá đáng à?
Nữ tử váy đen nhìn Dương Diệp,
- Tiếp tục nói đi
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nói:
- Ta nói trước nhé, chúng ta nói đạo lý, không động thủ
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nàng ta nhìn nhìn Dương Diệp, giống như có chút không đúng, trước kia không phải là sau khi động thủ rồi mới nói đạo lý à?
Dương Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó ghé vào tai nàng ta nói mấy câu. Tiểu Bạch chớp chớp mắt, là như vậy sao?
Dương Diệp không để ý tới tiểu gia hỏa nhiêu chuyện này nữa, hắn nhìn về phía nữ tử váy đen,
- Vừa rồi ở bên ngoài ta ta nhìn thấy vòng xoáy kia, còn có đôi mắt đó nữa, nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là vì tránh né cái đó cho nên mới chạy trốn tới Hồng Mông tháp của ta, lợi dụng ta và tháp để tránh né cặp mắt kia, có đúng không?
Nữ tử váy đen lạnh lùng nói:
- Nói tiếp đi!
Dương Diệp nói:
- Hiện tại ngươi bị thương, sau đó lại tới chỗ ta, địa phương này xem như là một thánh địa chữa thương, nói đến cùng là ta đang giúp ngươi, cái này ngươi không phủ nhận chứ?
Nữ tử váy đen lạnh lùng nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Dương Diệp kiên trì tiếp tục nói:
- Ngươi ở đây chữa thương cũng được, nhưng ta cảm thấy chúng ta nên bàn bạc một chút. Ngươi cũng thấy đấy, ở thế giới này, trừ ta là Mệnh cảnh ra, sinh linh còn lại chỉ là sinh linh bình thường trong thiên địa, ta hy vọng ngươi đừng thương tổn tới bọn họ.
Nữ tử váy đen nhìn Tiểu Bạch trên vai Dương Diệp, - Nàng ta không phải là sinh linh bình thường.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt,
Dương Diệp nghiêm mặt nói:
- Ngươi đã nói tới Tiểu Bạch thì ta không thể không nói thêm mấy câu. Ngươi giết người khác, ta có lẽ còn có thể hiểu một chút, các ngươi không muốn để những người đó tiến vào vũ trụ bốn chiều, nhưng Linh Tổ chính là thiên địa linh vật, chí thuần chí thiện, vì sao ngươi ngay cả nàng ta cũng không buông tha?
Nữ tử váy đen lạnh lùng nói:
- Chí thuần chí thiện à? Ngươi e là đang sống trong mộng rồi!
Dương Diệp chỉ vào Tiểu Bạch, nói:
- Ngươi sờ lương tâm mà nói đi, nàng ta có xấu không? Nàng ta có ác không? Nàng ta có muốn xưng bá vũ trụ không gian ba chiêu không? Nàng ta có không?
Tiểu Bạch vô cùng phối hợp, nàng ta vội vàng phe phẩy cái đầu.
Ánh mắt Nữ tử váy đen dừng trên người Tiểu Bạch một chút, sau đó nói:
- Nàng ta còn nhỏ, tất nhiên là chưa nghĩ tới những điều này.