Chương 5257: Đồ Sát!
Chương 5257: Đồ Sát!Chương 5257: Đồ Sát!
Lúc này Tiểu Bạch cũng dùng tiểu trảo vỗ vỗ Vãng Sinh Kiếm, ý bảo nó an tĩnh chút, đừng quấy rầy các nàng.
Vãng Sinh Kiếm triệt để an tĩnh.
Nó ở trong Hồng Mông Tháp một thời gian, rất rõ ràng hai ma đầu này là nhân vật gì.
Nó là Siêu Thần khí, thế gian cơ bản không có gì có thể thương tổn được nó, nhưng hai tiểu gia hỏa trước mắt vừa lúc là ngoại lệ!
Không thể trêu vào!
Lúc này Tiểu Bạch lại huy động tiểu trảo.
Qua hồi lâu, Dương Diệp lắc đầu cười cười.
- Hai tiểu gia hỏa, nhanh đi vào, yên tâm, ta đã nghĩ thông suốt một ít chuyện. Nói xong hắn bỏ Thân Tinh vào tiểu trảo của Tiểu Bạch.
- Tin tưởng ta, ta không có việc gì.
Nhìn thấy Dương Diệp không chịu dùng Hồng Mông Tử Khí, Tiểu Bạch Inhào tới trong ngực Dương Diệp, cái đầu nhỏ không ngừng cạ cạ.
Một bên Nhị Nha khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Dương Diệp vội vàng kéo tay Nhị Nhac, sau đó nói khẽ:
- Nhị Nha, ngươi nên biết, hiện tại Dương ca ca đang rèn luyện, rất nhiều chuyện ta có nắm chắc, ngươi chớ làm loạn!
Bây giờ Nhị Nha càng kngày càng táo bạo, hắn vẫn còn có chút sợ, bởi vì một khi Nhị Nha nóng nảy, không chừng sẽ làm ra chuyện gì!
Nhị Nha nhìn thoáng qua Dương Diệp, đôi mắt nàng đã có chút đỏ thắm, nhưng thời gian dần trôi qua lại khôi phục trong sáng.
Nhìn thấy một màn này, Dương Diệp thở dài một hơil
Nhị Nha nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng nàng võ nhè nhẹ Tiểu Bạch, sau đó nói khẽ:
- Chúng ta tin tưởng Dương ca ca, hắn không có việc gì!
Qua hơn nửa canh giờ, Tiểu Bạch mới ở dưới Nhị Nha khuyên bảo về tới trong Hồng Mông Tháp.
Nhưng hai tiểu gia hỏa vẫn rất lo lắng, ngồi ở trên Phi Thăng Đài chăm chú nhìn Dương Diệp.
Bên ngoài Hồng Mông Tháp.
Dương Diệp nhìn thoáng qua thân thể của mình, mình đầy thương tích, khá tốt thân thể hắn rất cường hãn, hơn nữa có năng lực trị liệu nhất định, đương nhiên, so sánh với Hồng Mông Tử Khí, chút năng lực ấy tương đương với không cói Phải biết, một người bình thường không bị vết thương quá nặng, không mấy ngày cũng sẽ khôi phục rất nhiều!
Hai ngày sau, thương thế của Dương Diệp tốt lên rất nhiều, sau đó hắn tiếp tục đi vê phía ba Mộc Đầu Nhân.
Hắn không dùng Thân Tinh, ngược lại không phải nói cách làm của Nhị Nha và Tiểu Bạch sai, kỳ thật các nàng không sai, hắn cũng tin tưởng, hắn có thể dùng Thần Tinh chữa thương.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn không cần!
Bởi vì hắn muốn ép mình một chút!
Lúc này đây, hắn muốn hung hăng ép mình!
Dưới tình huống không dùng Thần Tinh, hắn phải tận lực để cho mình không bị thương, phải chăm chú đối đãi mỗi một kiếm!
Dương Diệp lần nữa đi tới trong đại điện, ở trước mặt hắn vẫn là ba Mộc Đầu Nhân.
Ngay thời điểm hắn muốn đi qua, đột nhiên ngoài điện truyền tới một loạt tiếng bước chân!
Trong lòng Dương Diệp cả kinh, vội vàng xoay người, ở cửa đại điện, một nữ tử chậm rãi đi đến!
Nữ tử mặc tố bào màu xám trắng, hông đeo một sợi dây thừng, trên dây thừng treo một hồ lô rượu màu xám trắng, phía trên có thật nhiều vết rách rậm rạp chăằng chịt, trông rất cũ nát! Tóc nữ tử rất ngắn, vừa chạm vai mà thôi.
Về phần dung mạo, không tính khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không tính khó coi.
Còn có một điểm, chính là dưới chân của nữ nhân, là một đôi giày rơm, trên giây rơm có hai đóa hoa trắng, hoa này rất quỷ dị!
Thần sắc Dương Diệp đề phòng, phải nói như gặp đại địch!
Mà mục tiêu của nữ nhân hiển nhiên là Dương Diệp, nàng cứ như vậy đi tới trước mặt Dương Diệp.
- Ngươi gọi Dương Diệp?
Dương Diệp gật đầu.
- Tiền bối là...
Nữ tử cắt đứt lời của Dương Diệp.
- Nghe nói ngươi rất kiêu ngạo?
Dương Diệp liền vội vàng lắc đầu.
- Đâu có đâu có, ta cực kỳ khiêm tốn!
Khóe miệng nữ tử hơi cuộn lên.
- Thật sao?
Dương Diệp vội vàng gật đầu.
Lúc này nữ tử đưa ngón tay ra chỉ lồng ngực của Dương Diệp. - Nhớ kỹ, ta là Đồ Sát, trên đồ thiên, dưới đồ thần, hiện tại, ta muốn đánh ngươi!
Nói xong, nữ tử đột nhiên đánh một quyên về phía ngực của Dương Diệp.
Dương Diệp sớm có phòng bị, thời điểm nữ tử ra quyền, Vãng Sinh Kiếm đã chém ra.
Lúc này nắm đấm của nữ tử đột nhiên buông ra, sau đó nhẹ nhàng sờ, cái sờ này, trực tiếp nắm được Vãng Sinh Kiếm, sau một khắc, Dương Diệp phát hiện Vãng Sinh Kiếm đã thoát ly tay của hắn.
Trước mặt hắn, nàng kia nắm Vãng Sinh Kiếm, sau đó nhẹ nhàng dùng sức, trong nháy mắt, Vãng Sinh Kiếm cong lên, hơn nữa có tiếng rạn nứt!
Dương Diệp:
Nữ tử khẽ lắc đầu, tiện tay ném một cái, kiếm kia trực tiếp đâm vào lòng đất cách đó không xa.
Kiếm điên cuồng rung động
Nữ tử nhìn về phía Dương Diệp, sau đó lại đấm ra một quyền, sắc mặt Dương Diệp đại biến, hắn né người như chớp, nhưng một quyền kia vẫn đánh vào trước ngực hắn! Phốc!
Dương Diệp phun ra một ngụm tinh huyết, thoáng qua, người hắn bay ra ngoài, trực tiếp bay ra phế tích, đi tới vùng sa mạc lúc trước.
Trong đại điện, nữ tử bước ra một bước, một bước này, Dương Diệp đã ở trước mặt nàng rồi.
Trong sa mạc.
Nữ tử một tay xách bờ vai của Dương Diệp, sau đó đá vào bụng của Dương Diệp một cước.
Âm!
Dương Diệp bay ra ngoài, lại trở vê trong đại điện cũ nát lúc trước.
Ngay lúc này, trong cơ thể Dương Diệp, Nhị Nha đột nhiên phóng lên trời.
Bên ngoài Hồng Mông Tháp, cô gái tóc ngắn kia nhìn thoáng qua bụng của Dương Diệp, sau đó tay phải nhẹ nhàng chúi xuống.
Âm!
Trong Hồng Mông Tháp, Nhị Nha từ phía trên rơi xuống, nện vào Phi Thăng Đài, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp phong ấn Hồng Mông Tháp! Trong Hồng Mông Tháp, các nàng có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng đã không ra được!
Bên ngoài Hồng Mông Tháp!
Cô gái tóc ngắn nhìn về phía Dương Diệp, sau một khắc, nàng đánh vào bụng của Dương Diệp một quyền.
Phốc!
Trong miệng Dương Diệp không ngừng phun máu tươi, sau đó hắn lân nữa bay ra ngoài.
Thân thể của hắn giống như một con tôm chín, cong không thẳng lên được!
Âm!
Dương Diệp đập ở trong sa mạc, hắn vừa xuống đất, cô gái tóc ngắn kia lại xuất hiện ở trước mặt...
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi Dương Diệp hôn mê mới dừng lại.
Ở cửa đại điện cũ nát, Dương Diệp như thi thể nằm ở nơi đó, ở trên thêm đá, cô gái tóc ngắn kia ngồi im lặng, thân thể nửa nằm dựa vào thêm đá, nàng vểnh lên một chân, nhìn chân trời xa xa, sau đó thỉnh thoảng cầm hồ lô rượu uống một ngụm.
Thời gian dần trôi qua, ánh chiều tà dần dần nhạt đi. Lúc này cô gái tóc ngắn đứng lên, nàng nhìn thoáng qua Dương Diệp còn hôn mê, sau đó nói:
- Nghe nói có một Kiếm Tu rất phách lối, ta còn muốn đi tìm hắn, cho nên chuyện của ngươi hôm nay tới đây thôi, lần sau ta lại tới tìm ngươi.
Nói xong nữ tử đi xa.
Ở dưới ánh chiều tà, thân ảnh của cô gái càng kéo càng dài, lúc này xa xa vang lên một câu ca dao.
- Bầu trời trời a a, nhân gian thần a a, vì sao các ngươi yếu như vậy a a...