Chương 5262: Võ Đạo đỉnh phong, lại có ý gì ý! (1)
Chương 5262: Võ Đạo đỉnh phong, lại có ý gì ý! (1)Chương 5262: Võ Đạo đỉnh phong, lại có ý gì ý! (1)
Trong phế tích, Dương Diệp cầm kiếm độc hành.
Giờ phút này, mục tiêu của hắn là ly khai.
Mà ở Vĩnh Hằng Vũ Trụ.
Đại chiến đã đến gay cấn.
Ở Vĩnh Hằng Chi Hà, mỗi ngày đều có vô số thi thể chìm vào đáy sông.
Bất quá lúc này đây, bất kể là Hoang Tộc hay Vĩnh Hằng Quốc Độ, đều không dám phá hư Vĩnh Hằng Chi Giới, bọn họ chiến đấu trong một kết giới mà mình bày ra.
Ai cũng không muốn trêu chọc nữ tử váy trắng kial
Nếu như đối phương không muốn Vĩnh Hằng Chi Giới xảy ra vấn đề, vậy bọn họ tự nhiên không dám hủy diệt Vĩnh Hằng Chi Giới. Lúc này đây, Hoang Tộc và Vĩnh Hằng Quốc Độ hiển nhiên là không chết không thôi.
Tầng thứ sáu Tam Duy Vũ Trụ.
Ngày hôm nay, mảnh không gian này đến một người xa lạ, một nữ tử cột tóc đuôi ngựa.
Người này đúng là An Nam Tĩnh! Trong mấy tháng Dương Diệp đi Vãng Sinh Giới, nàng cũng từ tầng thứ nhất của Tam Duy Vũ Trụ đi tới tâng thứ sáu.
Là đánh tới!
Lần này, mục tiêu của nàng là Cửu Trọng Không Gian.
An Nam Tĩnh ngồi xếp bằng ở trong hư không, bên cạnh nàng nổi lơ lửng một cây trường thương, đúng là Chiến Qual
Ở khóe miệng của An Nam Tĩnh, một ngụm máu tươi không ngừng tràn ra.
Qua hồi lâu, một giọng nói từ trong thanh trường thương vang lên.
- Hắn là thiên tuyển giả, nếu như hắn không chịu thua kém (*hăng hái tranh giành), thực lực sẽ tăng lên rất nhanh, cho nên nếu như ngươi không muốn bị hắn ném ở sau lưng, nhất định phải tu luyện Võ Thần Chi Thể của ngươi đến mức cực hạn
- Cực hạn?
An Nam Tĩnh mở hai mắt ra hỏi.
Thanh âm kia vang lên lần nữa.
- Cái gọi là cực hạn, chính là buông tha cho Võ Thần Chi Thể của ngươi! Ở trong hủy diệt nhận lấy tân sinh. Trời cao cho ngươi thể chất tốt nhất, nhưng nó cũng là gánh nặng của ngươi, đã từng là trợ giúp lớn nhất của ngươi, nhưng bây giờ, ngươi đã đến bình cảnh, nó chính là gánh nặng của ngươi.
An Nam Tĩnh trâm mặc.
Thanh âm kia lại vang lên.
- Đi lên cửu trọng, nếu như ngươi có thể đạt tới cửu trọng, sở học suốt đời của Vô Danh thị ta, dốc túi tương thụ.
- Ngươi lợi hại không?
An Nam Tĩnh đột nhiên hỏi.
Thanh âm kia trâm mặc hồi lâu, sau đó nói khẽ:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
An Nam Tĩnh ngẩng đầu nhìn.
- Ta sẽ đi lên.
- Vì hắn?
Thanh âm kia hỏi.
- Vì hắn, cũng vì võ đạo!
An Nam Tĩnh đáp.
- Cả hai chọn một mà thôi?
Thanh âm kia lại hỏi.
- Hắn! An Nam Tĩnh trả lời không chút do dự.
- Vì sao?
Thanh âm kia hơi có chút khó hiểu.
- Không có hắn, võ đạo đỉnh phong lại có gì ý?
An Nam Tĩnh nói xong, hai mắt chậm rãi đóng lại.
Nhưng lúc này bất ngờ xảy ra, vị trí không gian của An Nam Tĩnh đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó, vô số sợi tơ màu đen nhánh giống như vạn mũi tên tuôn về phía An Nam Tĩnh.
An Nam Tĩnh đứng dậy, tay cầm Chiến Qua huy động, nhưng...
Xuy Xuy Xuy Xuy xuy!l
Quanh người An Nam Tĩnh, vô số lỗ máu rậm rạp chẳng chịt không ngừng xuất hiện.
Nàng là một hơi đánh tới, một khắc cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Trong tràng, khí tức của An Nam Tĩnh càng ngày càng suy yếu.
Hư Vô Giới.
Thiên Nữ vẫn còn thôn phệ vô số Hư Vô Thế Giới, một khắc cũng chưa từng ngừng.
Ngày hôm nay, nàng đột nhiên ngừng lại.
Ở trước mặt nàng không xa, không gian nơi đó hơi rung động, rất nhanh, một hư ảnh xuất hiện.
- Bọn hắn như thế nào?
Thiên Nữ hỏi.
Bọn hắn này, dĩ nhiên là chỉ Dương Diệp và đám người Huyết Nữ.
Hư ảnh kia lạnh nhạt nói:
- Đã vô sự, các nàng đi tìm con đường của mình, về phần hắn, hắn được Thiên Mệnh an bài vào Vãng Sinh Giới tu luyện, nếu như có thể còn sống đi ra...
Thiên Nữ khẽ gật đầu.
- Đa tại
Lúc trước Dương Diệp đánh với Tá Mạc một trận bại trốn, đúng là nhờ hư ảnh trước mắt này, mới làm cho Tá Mạc không có truy kích hắn.
Đương nhiên, chuyện này Dương Diệp không biết.
Lúc này Thiên Nữ lại hỏi.
- Vì sao giúp ta?
Hư ảnh kia trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Ta và ngươi là một loại người. Cố gắng thôn phệ đi, Thiên Mệnh hiện thân, tôn tại ở Tứ Duy Vũ Trụ cũng hiện thân, trong cuộc sống tương lai không yên ổn a.
Nói xong, hắn muốn rời đi.
Nhưng lúc này, Thiên Nữ lại hỏi.
- Ngươi đến tột cùng là người phương nào!
Hư ảnh khẽ lắc đầu.
- Một thủ hạ bại tướng dưới tay Thiên Đạo mà thôi, tên, chính ta cũng đã sắp quên mất, cho nên không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Nói xong hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi Hư Vô Giới.
Cả Hư Vô Giới lâm vào bình tĩnh.
Vũ Trụ Không Gian tâng thứ chín.
Ngày hôm nay, hai trung niên đến khu Vũ Trụ Không Gian này, hai người này đúng là Tá Mạc và Hoành Vạn Cổ.
Hoành Vạn Cổ mang theo Tá Mạc đi tới dưới vách núi, trên vách núi, hai người ngẩng đầu nhìn vê phía nam tử lôi thôi.
Hoành Vạn Cổ nói khẽ:
- Đệ Nhất Thần, hồi lâu không thấy.
- Hoành Vạn Cổi
Trên vách núi, Đệ Nhất Thần cười nói:
- Thế nào, ngươi dám hiện thân nữa sao! Trong tay Hoành Vạn Cổ cầm một cây quạt xếp, hắn dùng quạt xếp khe khẽ gõ lòng bàn tay của mình, mỉm cười nói:
- Thời gian có chút eo hẹp, Đệ Nhất Thần, ta sẽ không lãng phí thời gian. Hai người bọn ta có thể giúp ngươi ly khai nơi đây, nhưng ngươi phải giúp hai người bọn ta làm ba chuyện, được không?
Trên vách núi, Đệ Nhất Thần cười phá lên, cười hồi lâu, hắn lắc đầu.
- Hoành Vạn Cổ, ngươi đã vượt qua vị kia sao?
Hoành Vạn Cổ lắc đầu.
- Tự nhiên không có.