Chương 5285: Mục đích thực sự! (2)
Chương 5285: Mục đích thực sự! (2)Chương 5285: Mục đích thực sự! (2)
Dương Diệp vẫn còn ở vị trí cũ, nhưng kiểm của hắn đã ở cổ họng của cường giả Mệnh
Cảnh kia.
Người nọ ngây dại.
Dương Diệp nhìn hắn.
- Bây giờ có thể tạm dừng không?
Sắc mặt người thần bí kia cực kỳ khó coi.
Dương Diệp không có để ý hắn, hắn quay đầu nhìn về phía Vĩnh Hằng Quốc Độ, giờ phút này, những người kia đều đang nhìn hắn, đặc biệt là người của Chiến Giới, Dương Diệp đã từng là một phần tử của
Chiến Giới!
Lưu Uyên cũng dừng lại, đối thủ của nàng như cũ là Hoang Huyền, Hoang Huyền nhìn thoáng qua Dương Diệp, không nói gì thêm.
Bây giờ Dương Diệp, thật sự rất khủng bố!IDương Diệp không có để ý mọi người, hắn nhìn vê phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đi tới trước mặt nữ tử váy hồng, nàng nhìn thoáng qua nữ tử váy hồng, sau đó nhìn về phía những Thiên Địa Linh Vật ở sau lưng nữ tử váy hồng. Tiểu trảo nàng vẫy vẫy, ý là để cho những Thiên Địa Linh Vật kia đi theo nàng.
Những Thiên Địa Linh Vật kia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng các nàng nhìn về phía nữ tử váy hồng.
Cách đó không xa, Dương Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử váy hồng.
- Nếu nói nữa chữ không, ta để cho ngươi đầu thân dời chỗ
Lời vừa nói ra, sắc mặt nữ tử váy hồng kia cực kỳ khó coi.
Nhưng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện ở trước mặt những Thiên Địa Linh Vật kia, nàng lấy ra Linh Trượng chỉ vào những Thiên Địa Linh Vật kia, nàng có chút tức giận. Nàng là tới giúp chúng nó, nhưng những Thiên Địa Linh Vật này còn hỏi ý kiến của nữ tử váy hồng!
Nàng rất tức giận!
Lúc này nữ tử váy hồng đột nhiên nói:
- Đi theo nàng đi!
Được nữ tử váy hồng đồng ý, những Thiên Địa Linh Vật kia nhao nhao lao về phía Tiểu Bạch.
Kỳ thật chúng cũng muốn đi theo Tiểu Bạch, chỉ là đối với nữ tử váy hồng, trong lòng chúng còn có kính sợ, bởi vì nhiêu năm qua, đều là nữ tử váy hồng chiếu cố chúng. Rất nhanh, tất cả Thiên Địa Linh Vật của Linh Cung đều tiến vào trong Hồng Mông Tháp, mà nữ tử váy hồng thì quay người rời đi.
Lúc này Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt nàng, nữ tử váy hồng nhìn Tiểu Bạch hồi lâu, sau đó lắc đầu cười cười.
- Lúc trước ta nghĩ gọi ngươi trở về, cũng không phải muốn tính toán ngươi cái gì, chỉ là không muốn ngươi đi theo bên người nhân loại, hôm nay xem ra, ngươi ở bên cạnh hắn mới là tốt nhất, bởi vì hắn mới có thể bảo vệ được ngươi, mà hắn, đối với ngươi hiển nhiên không có ý xấu.
Nói xong nàng vuốt vuốt đầu của Tiểu Bạch.
- Bảo trọng!
Nói xong, nàng hóa thành một tia hồng mang biến mất ở xa xa.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, nàng chỉ chỉ nữ tử váy hồng kia.
Dương Diệp khẽ gật đầu, quay người nhìn về phía Vĩnh Hằng Quốc Độ và Hoang Tộc.
- Mặc kệ các ngươi đánh như thế nào, ai thắng ai thua, ta hy vọng những Thiên Địa Linh Vật kia được an toàn.
Trách nhiệm của Tiểu Bạch!
Kỳ thật Tiểu Bạch là Thiện Linh, trong nội tâm nàng vẫn vô cùng để ý Thiên Địa Linh Vật, cho dù bây giờ nàng còn ngây thơ, nhưng từ vừa rồi nàng xin hắn hỗ trợ, là hắn biết, trên người Tiểu Bạch vẫn còn có chút trách nhiệm, những trách nhiệm này là đã định trước!
Nàng là chí thiện trong thiên địa, cũng là tôn tại cường đại nhất trong Linh Vật, bảo hộ Thiên Địa Linh Vật là trách nhiệm của nàng, mà từ hành động trước kia của nàng đến xem, nàng vẫn làm như vậy!
Cho nên, nếu là trách nhiệm của Tiểu Bạch, mà Tiểu Bạch cũng muốn làm, như vậy cái này là trách nhiệm của hắn.
Trách nhiệm của Tiểu Bạch hắn đến gánh!
Trong tràng, Hoang Tộc và Vĩnh Hằng Quốc Độ nhìn thoáng qua Dương Diệp, song phương đều không nói gì.
Dương Diệp cũng không nói gì nhiều, ôm Tiểu Bạch quay người rời đi.
Hắn tin tưởng, Dương Diệp hắn một ngày không chết, song phương sẽ không dám ra tay với Thiên Địa Linh Vật!
Hoàn toàn không cần phải làm vậy, giết Thiên Địa Linh Vật, đắc tội Dương Diệp, bọn hắn không có ngu như vậy, huống hồ Thiên Địa Linh Vật cũng không chọc ail
Theo Dương Diệp rời đi, chiến đấu lần nữa tiếp tục.
Dương Diệp tiến vào Vĩnh Hằng Quốc Độ, hắn đi tới Cổ Kiếm Tông, nơi đây đã không có một bóng người.
Dương Diệp đến trên đỉnh núi, nơi đây rất rộng rãi.
- Xuất hiện đi!
Dương Diệp mở miệng.
Nói xong, ở trước mặt hắn xuất hiện hai người.
Đúng là Hoành Vạn Cổ cùng với Tá Mạc!
Hoành Vạn Cổ quan sát Dương Diệp một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
- Đúng là thiên túng kỳ tài.
Dương Diệp nói khẽ:
- Muốn ra tay sao?
Hoành Vạn Cổ lắc đầu.
- Đến chỉ là muốn hỏi một chút, có thể nhường Linh Tổ ra hay không?
Dương Diệp lắc đầu.
Hoành Vạn Cổ cười nói:
- Ngươi buông tha Linh Tổ, trời đất bao la, ngươi đều có thể đi. Tin tưởng ta, buông tha Linh Tổ, sau đó ngươi ẩn cư, mười năm sau, trong trời đất này không ai có thể rung chuyển được ngươi. Dương Diệp nhìn thoáng qua Hoành Vạn Cổ.
- Ngươi muốn Linh Tổ, tuyệt đối không phải vì tránh né Thiên Mệnh, ngươi muốn làm cái gì!
Hoành Vạn Cổ mỉm cười.
- Ngươi xác thực rất thông minh, chúng ta đích xác không phải vì tránh né Thiên Mệnh, còn vì cái gì, hiện tại vẫn không thể nói cho ngươi biết. Ta chỉ có thể nói, Linh Tổ chúng ta nhất định phải có. Còn nữa, Nhị Nha trong cơ thể ngươi, chúng ta cũng cần.
Nói xong hắn lắc đầu.
- Nói thật, thiện ác đều ở trên người ngươi, ta thật rất bất ngờ. Nếu như không phải các nàng, ta không muốn ra tay với ngươi, trong thế hệ trẻ tuổi, ngươi rất không tệ, đặc biệt là phong cách hành sự của ngươi, ân oán rõ ràng, điểm ấy rất hợp ý ta.
Dương Diệp lắc đầu.
- Linh Tổ và Nhị Nha, trừ khi ta chết, bằng không thì các ngươi đừng nghĩ động các nàng! Hiện tại, ngươi có thể ra tay rồi.
Hoành Vạn Cổ cười nhẹ.
- Trước khi đến ta đã biết đáp án.
Nói xong hắn nhìn về phía sau lưng Dương Diệp.
- Không biết các hạ xưng hô như thế nào? Hai mắt Dương Diệp híp lại, có người sau lưng?
Yên lặng một cái chớp mắt, một hư ảnh xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp.
Hư ảnh kia đột nhiên nói.
- Các ngươi muốn Thiện Linh Chi Tổ và Ác Linh Chi Tổ... Để cho ta đoán xem, mục đích thực sự của các ngươi, không phải vì tránh Thiên Mệnh, mà là muốn hạ thủ với Thiên Mệnh.