Chương 532: Nhường ngôi một kiếm! (1)
Chương 532: Nhường ngôi một kiếm! (1)Chương 532: Nhường ngôi một kiếm! (1)
Dưới Cố Vực thành, đám người Ma vực cùng Yêu vực cũng như Minh vực đang giằng co với Dương Diệp; còn trên tường thành Cổ Vực thành, các Huyền giả nhân loại thì đứng đầy ra đấy. Sau khi biết được sự khủng bố của Thanh Long tộc tại Yêu vực, khi nhìn về phía đám người Ma tộc cùng Minh vực cũng như Yêu vực dưới chân thành, trong mắt những vị Huyền giả này đều tràn đầy thân sắc kiêng kị.
Ma vực cùng Yêu vực và Minh vực, tổng nhân số của ba vực cộng lại vẫn chưa tới một ngàn, thế nhưng không đến một ngàn Huyền giả tới từ ba vực ấy lại khiến cho mấy vạn Huyền giả trên Cổ Vực thành không dám chính diện nghênh chiến!
Kỳ thật, nếu như mấy vạn Huyền giả nhân loại đông tâm hiệp lực, cho dù Ma vực cùng Yêu vực và Minh vực Có nhiêu thêm một ngàn người thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy vạn Huyền giả nhân loại! Nhưng vấn đề là, mấy vạn Huyền giả nhân loại sẽ đoàn kết với nhau hay sao?
Mấy vạn Huyền giả này đều đến từ các vực khác nhau và tông môn khác nhau, trong bọn họ, đại đa số vẫn là đối địch với nhau. Muốn bọn hắn đoàn kết nhất trí, liều chết với cường giả của Ma vực cùng Yêu vực và Minh vực, liệu có khả năng sao? Đương nhiên, còn có một điểm trọng yếu nhất, chính là phần lớn nhân loại đều có một điểm giống nhau, bọn họ đều phi thường sợ chết cùng ích kỷ!
Cũng có vài người không sợ hãi Ma vực cùng Yêu vực và Minh vực, đó chính là Hi Lạc công tử và Lý Thanh Thủy cùng với Nam Cung Mộng. Lấy thực lực của bọn họ, có là cường giả Tôn Giả cảnh thì bọn họ cũng không úy ky! Thế nhưng lúc này bọn họ cũng không thể không lựa chọn tạm thời tránh đi, bởi vì nếu bọn họ thật sự đánh một trận với Huyền giả của ba vực ở dưới tường thành, những người trên tường thành kia có đến chín phần sẽ làm ngư ông đắc lợi!
Đại đa số nhân loại không chỉ sợ chết, ích kỷ mà còn phi thường tham lam! Đối với nhân loại mà nói, loại chuyện hạ độc thủ sau lưng này còn hiếm gặp sao?
Tam kiệt không khai chiến không phải là vì sợ hãi mà là bởi bất đắc dĩ! Đương nhiên, cũng có thể nói ấy chỉ là một loại lấy cớ...
Dưới Cổ Vực thành.
Nghe xong lời Dương Diệp nói, Ma Kha cùng Hồn U sững sờ, sau đó hai người cười ha ha. Cười một lát, Ma Kha dò xét Dương Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Cùng tiến lên? Nhân loại, đối phó ngươi, cần thiết làm vậy sao? Nói xong, sắc mặt của Ma Kha đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói với một gã thanh niên Ma tộc sau lưng:
- Ma Hi, giải quyết hắn!
Nghe vậy, nam tử tên Ma Hi dữ tợn cười cười, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, nói:
- Vị thịt, nhân loại, ta rất lâu đã không được ăn thịt, ha ha...
Cười xong, thân hình hắn khẽ động, bắn mạnh về phía Dương Diệp!
Khi hắn còn cách Dương Diệp không đến một trượng, Ma Hi thét to một tiếng, sau đó một quyền đánh thẳng về hướng đầu của Dương Diệp.
Dương Diệp nhắm hai mắt lại, khi nắm đấm chỉ còn cách mặt hắn hơn mười thốn, Dương Diệp đột nhiên rút kiếm ra chém!
Một đạo kim quang chợt lóe lên!
Lập tức,
Khi nắm đấm của Ma Hi chỉ còn cách chóp mũi Dương Diệp không đến hai thốn, thân thể hắn đột nhiên đứng khựng lại tại chỗ, yên lặng một giây,'xùy" một tiếng, thân thể của Ma Hi lập tức phân ra làm hai, vô số máu tươi phun mạnh ra như suối, tràng diện huyết tinh đến cực điểm...
Kiếm ý tứ trọng! Chứng kiến một màn này, nét khinh thị trên mặt hai người Ma Kha cùng Hồn U đều biến mất, chuyển biến thành là ngưng trọng. Kiếm tu kiếm ý tứ trọng, cho dù vẫn chưa thể đánh đồng với bọn họ, thế nhưng tuyệt đối không thể nói là kẻ yếu! Hoặc là có thể nói, bọn họ lúc này còn chưa có tư cách khinh thị kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý tứ trọng!
- Đây là cường giả Ma tộc?
Dương Diệp thu hồi trường kiếm, lắc đầu, đáy mắt không hề che dấu thần sắc thất vọng, nói:
- Hóa ra lại yếu như vậy. Dù sao thì ta cũng chỉ có một thân một mình, nếu không, các ngươi cùng tiến lên đi?
Câu nói sau cùng này thuần túy là đang tinh tướng lên mặt. Đừng nhìn hắn chém giết Ma Hi sao mà dễ dàng, kỳ thật lúc trước hắn cơ hồ đã dùng toàn bộ thực lực! Kiếm ý tứ trọng cùng với huyền khí màu vàng và lực lượng thân thể, hơn nữa hắn lúc này đã là vương giả cảnh Ngũ phẩm, Ma Hi lại còn khinh địch, vậy nên mới khiến cho hắn một kích miểu sát Ma HiI
Tóm lại một câu, nếu như những thứ trước mặt này cùng tiến lên thì Dương Diệp hắn đoán chừng sẽ ngay lập tức bị phanh thây, cho nên hắn mới dùng ngôn ngữ công kích...
- Khặc khặc...
Lúc này, một gã bóng đen sau lưng Hồn U đột nhiên cười một hồi quái dị, sau đó thân hình quỷ dị bay ra, tiến tới phía trước Dương Diệp. Cách xa mấy trượng, bóng đen ấy nhìn Dương Diệp, sau đó f†ại âm trầm cười một tiếng rồi nói:
- Kiếm ý tứ trọng, kiêm ý nêu lăng lệ ác liệt như này thì linh hồn của ngươi chắc là sẽ cường đại đên cực điêm, khặc khặc...
Nói xong, bóng đen ấy khẽ động cổ tay, một thanh móc sắt năng tượng màu đen thoáng hiện ra, móc câu đánh về phía Dương Diệp. Sắc mặt Dương Diệp không hề thay đổi, trường kiếm nắm trong tay chém ra, thế nhưng trường kiếm vậy mà lại xuyên qua cái móc sắt màu đen ấy, còn cái móc sắt màu đen thì lại không tôn hại một chút nào, hơn nữa tốc độ còn không hề giảm mà trực tiếp móc tới trên cổ hắn!
Sắc mặt Dương Diệp đột nhiên biến đồi, thế nhưng khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, cổ hắn nhưng tại không thấy bất kỳ cảm giác đau đớn gì. Ngay khi Dương Diệp cảm thấy nghỉ hoặc, một khắc sau, đồng tử Dương Diệp kịch liệt co rút, bởi vì hắn cảm thấy linh hôn của mình như là muốn ly thế! Loại tao ngộ này vẫn là lân đầu gặp phải, khiến cho nội tâm Dương Diệp giật thót!
Dương Diệp không dám có chút chậm trễ nào, tâm niệm vừa động, ân kiếm kích xạ mà ra, ngay khi ân kiếm đang kích xạ đánh ra, bóng đen đối diện Dương Diệp đã lập tức biến sắc, bởi vì hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ không thể gọi tên! Bóng đen cũng không chút nào do dự, thân hình bay tui vê phía sau, ly khai chỗ cũI