Chương 5302: Run rấy đi! (1)
Chương 5302: Run rấy đi! (1)Chương 5302: Run rấy đi! (1)
Dương Diệp trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, dù hộp kiếm có bản lĩnh lớn bằng trời, nếu không có nàng ủng hộ, cũng không dám thúc giục.
Trận pháp trong hộp kiếm kia hắn thấy qua, cần linh khí khổng lô đến thúc giục, có thể nói, coi như là linh khí của hắn, cũng không nhất định đầy đủ, nhưng Tiểu Bạch khẳng định đủ nha! Mà bây giờ, tiểu gia hỏa này lại còn nói là hộp kiếm tự mình muốn chơi, không có quan hệ gì tới nàng.
Hiện tại gia hỏa này còn biết đẩy trách nhiệm rồi, chẳng lẽ đi Địa Cầu gì kia một thời gian, đã học được nhiều như thết
Hơn nữa hộp kiếm vẫn không thể không gánh!
Tiểu Bạch biết uy bức lợi dụ!
Trước cho chỗ tốt, chỗ tốt không được, nàng sẽ trừng ngươi, trừng đến ngươi phục mới
thôi!
Trước mặt Dương Diệp, Tiểu Bạch vẫn có chút chột dạ, nàng kéo hộp kiếm đến trước mặt, nhìn Dương Diệp nhếch miệng cười
nịnh nọt.
Dương Diệp lắc đầu, vuốt vuốt Tiểu Bạch, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hư không, toàn bộ trong hư không, năm thanh kiếm vẫn tồn tại như cũ, bất quá không có linh khí, năm thanh kiếm kia đã không có uy lực gì, Mệnh Giới cũng đã khôi phục bình thường. Dương Diệp mang theo Tiểu Bạch đi ra đáy biển, hắn thu hồi năm thanh kiếm, hộp kiếm cũng bị thu vào.
Lúc trước, hắn có chút đánh giá thấp năm thanh kiếm này rồi!
Dương Diệp mang theo Tiểu Bạch về tới phòng nhỏ, không thể để cho tiểu gia hỏa này ra ngoài đi lung tung, nàng có thể chơi hỏng thế giới này!
Trong phòng nhỏ, Dương Diệp xếp bằng ngồi dưới đất, hắn thả tất cả kiếm đến trước mặt.
Vãng Sinh, Thái U, Vô Hình, Kiếm Sát, Xích Tiêu, Kiếm Thủ, Kiếm Tổ...
Tổng cộng mười thanh kiếm!
Trên bờ vai Dương Diệp, Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, nhiều lần muốn chuồn đi, bất quá đều bị Dương Diệp ngăn trở.
Dương Diệp nhìn mười thanh kiếm hồi lâu, cuối cùng khóe miệng của hắn nổi lên nụ cười, thoáng qua, Dương Diệp kéo Tiểu Bạch về tới Hồng Mông Tháp!
Trong Hồng Mông Tháp.
Dương Diệp bắt đầu luyện kiếm! Lúc này đây không giống lúc trước, hắn là mười kiếm cùng một chỗ luyện!
Hắn đã sớm tu luyện đến cảnh giới Tâm Kiếm, cái gọi là Tâm Kiếm, tức là kiếm ở trong lòng, không ở trong tay, vạn kiếm giống nhau. Nói cách khác, hiện tại coi như hắn không có kiếm, coi như câm một thanh kiếm thông thường, cũng có thể phát huy ra uy lực to lớn!
Đương nhiên, kiếm thông thường và những Thần khí này vẫn có khác biệt rất lớn!
Cảnh giới Kiếm Đạo của hắn còn chưa tới tình trạng đỉnh phong, mà hắn hiện tại, chính là muốn ở trên trụ cột của mình, phát huy ra toàn bộ lực lượng của những kiếm này!
Dùng cho đúng tác dụng!
Ở trong phòng tu luyện, Dương Diệp lưng đeo hộp kiếm, tay phải cầm Vãng Sinh, tay trái là Thái U Kiếm, mỗi một lần hắn huy kiếm, hộp kiếm sau lưng đều sẽ chém ra một thanh kiếm.
Cứ như vậy, thời khắc này Dương Diệp đã không phải một người, càng giống như nhiêu Dương Diệp đang luyện kiếm!
Kiếm theo người động, nhất tâm đa dụng!
Ở cửa ra vào, Tiểu Bạch nhìn Dương Diệp, hai mắt mở thật to, còn có thể chơi như vậy? Cứ như vậy, Dương Diệp ở Mệnh Giới tu luyện gần hai tháng.
Hai tháng qua, hắn ngoại trừ mỗi ngày điên cuồng tu luyện kiếm, còn không ngừng tăng lên cảnh giới của mình.
Có Tiểu Bạch hỗ trợ, hiện tại hắn chỉ kém nửa bước là có thể đạt tới Mệnh Cảnh đỉnh phong!
Quan trọng nhất là tu vi kiếm đạo của hắn không ngừng tăng lên.
Có lẽ thiên phú của hắn không phải tốt nhất, nhưng điều kiện tu luyện của hắn tuyệt đối là tốt nhất trong thiên địa.
Mạt Pháp Chi Địa.
Ở một tế đàn đen kịt, Hoành Vạn Cổ và đám người Tá Mạc đều chờ ở chỗ này.
Trên tế đàn, ngồi xếp bằng một lão giả tướng mạo xấu xí, trước mặt lão giả, nổi lơ lửng một tấm gương màu đỏ.
Ở bốn phía tế đàn kia, là vô số thi thể đã nguội lạnh.
Kính tiên sinh!
Lão giả tướng mạo xấu xí trước mắt này chính là Kính tiên sinh của Mạt Pháp Chi Địa, một tồn tại rất ít người biết.
Qua hồi lâu, Kính tiên sinh đứng lên.
Hoành Vạn Cổ nói khẽ: - Kính Lão, tra được không?
Kính tiên sinh nhẹ gật đầu.
- Ở một thế giới phong bế, chỗ đó hẳn là một Mệnh giới khác.
Hoành Vạn Cổ nhìn về phía Mặc Du, Mặc Du nhìn thoáng qua tấm gương kia, sau đó nói:
- Ta biết hắn ở đâu rồi!
Hoành Vạn Cổ nhẹ gật đầu, hắn do dự một chút, sau đó nói:
- Kính Lão, có thể hỗ trợ kiểm tra tung tích của Thiên Mệnh không?
Hai mắt Kính Lão híp lại.
- Ngươi muốn hại chết ta sao?
Hoành Vạn Cổ ngượng ngập cười cười.
- Là ta không có cân nhắc chu đáo, Kính Lão thứ lỗi.
Hai mắt Kính Lão chậm rãi đóng lại.
- Trước khi chưa có nắm chắc, ta khuyên ngươi không nên đi trêu chọc các nàng, ta biết ngươi đã ẩn tàng thực lực của mình, nhưng tin tưởng ta, các nàng mạnh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.
Hoành Vạn Cổ nhẹ gật đầu. - Tự nhiên, ta sẽ không khinh thường các nàng.
Kính Lão khẽ gật đầu.
- Đi đi, đi trễ, sợ là Dương Diệp kia lại chạy trốn.
Đám người Hoành Vạn Cổ quay người rời đi.
Sau khi đám người Hoành Vạn Cổ rời đi, Kính Lão lấy ra một quyển sách không trọn vẹn, nếu như Dương Diệp ở chỗ này, nhất định sẽ khiếp sợ.
Bởi vì một ít nội dung trong quyển sách không trọn vẹn kia, y chang không khác Kinh Thư của hắn, chỉ có điều, cái này không lành lặn, mà hắn thì hoàn chỉnh.
Kính Lão nhìn bộ sách trong tay rất lâu, cuối cùng hắn nói khẽ:
- Thiên Mệnh không nên tôn tại al
Nói xong hắn lắc đầu, quay người rời đi.
Hoành Vạn Gổ đi tới đại điện, lúc này Thần Cư xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bây giờ Thân Cư chưởng quản tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Mạt Pháp Chi Địa, đương nhiên, hắn không phải người chủ sự chân chính. Bởi vì thực lực của Dương Diệp, Hoành Vạn Cổ đã không để cho Thần Cư đi gây phiền toái với Dương Diệp nữa rồi.
Hiện tại, coi như là Tá Mạc đi, cũng không lấy được chỗ tốt.