Chương 5338: Phong Ma bộc phát! (1)
Chương 5338: Phong Ma bộc phát! (1)Chương 5338: Phong Ma bộc phát! (1)
Bình tính!
Giờ khắc này, cả Cửu Trọng Không Gian triệt để khôi phục bình tính.
Tiểu Bạch buông Linh Trượng và Thái U Kiếm, sau đó bay đến trước mặt Dương Diệp, nàng chui vào trong ngực hắn, nghiêng đầu một cái, trực tiếp ngủ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch tràn đầy mệt mỏi!
Dương Diệp ôm lấy Tiểu Bạch, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng, không cần phải nói, tiểu tử này nhất định là mệt muốn chết rồi!
- Có phải nàng đang làm cái gì đúng không?
Âm Dương Tiên hỏi.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Âm Dương
Tiên, cười nói:- Tiền bối đoán xem?
Âm Dương Tiên lắc đầu.
- Không đoán được, nhưng ta dám cam đoan, khẳng định không phải chuyện tốt gì!
Nói xong hắn cổ quái nhìn thoáng qua Dương Diệp. - Lại nói, ngươi thật rất lợi hại, lại có thể để cho một Thiện Linh cam tâm tình nguyện đi theo như thế, ngươi là làm như thế nào?
Điểm này, không chỉ hắn, vô sốc người đều tò mò!
Kể cả mấy Thiên Mệnh kia cũng vậy!
Thiện Linh, đã từng là tồn tại bực nào?
Tồn tại thiếu chút nữa lật úp Thiên Mệnh đỉnh phong!
Mà bây giờ, lại như sủng vật đi theo Dương Diệp!
Điều này khiến người ta thật khó hiểu!
Dương Diệp nhìn thoáng qua Âm Dương Tiên, cười nói:
- Thời điểm ta biết nàng, nàng không phải Thiện Linh!
Âm Dương Tiên nhìn thoáng qua Dương Diệp, nàng dường như đã biết chút gì đó.
Dương Diệp đưa Tiểu Bạch vào trong Hồng Mông Tháp cho Tô Thanh Thi, sau đó hắn đi ra Hồng Mông Tháp.
Dương Diệp quan sát bốn phía một chút, mảnh thế giới này, đã có linh lần nữal
Bất quá chỉ có Tiểu Bạch có thể làm cho linh kia hiện thân, bởi vì linh kia là Tiểu Bạch tạo nên.
Một át chủ bài! Khóe miệng Dương Diệp nổi lên nụ cười, ngày sau nếu cùng người ở chỗ này chiến đấu, linh nơi này đột nhiên hỗ trợ, nhất định sẽ cho đối thủ kinh hỶ rất lớn. Bất quá ở trước đó, chuyện tình nơi này có linh không thể bại lộ, bằng không thì người của Mạt Pháp Chi Địa nhất định sẽ sớm diệt trừi
Thu hồi suy nghĩ, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía hư không, muốn rời đi, lúc này Âm Dương Tiên đột nhiên nói:
- Ngươi thật muốn đi ra ngoài Cửu Trọng Không Gian?
Dương Diệp gật đầu.
Âm Dương Tiên trầm giọng nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, thực lực của ngươi bây giờ ra ngoài, sợ rằng đã đi là không thể trở vê.
Dương Diệp cười nói:
- Ta biết!
Âm Dương Tiên nhíu mày, so với nữ nhân còn có hàm súc hơn.
Bất quá Dương Diệp tự nhiên miễn dịch, tốt xấu gì hắn cũng là Kiếm Tu, chút sức chống cự ấy cũng không có, còn làm Kiếm Tu cái búa, hơn nữa hắn không quên, gia hỏa trước mắt là đàn ông!
Dương Diệp cười nói:
- Tiền bối, ta từ một thế giới rất thấp đi tới, theo ta đi tới, còn có một Kiếm Tu, Kiếm Tu kia nha, hắn đi tới trước ta, đương nhiên, hắn cũng lợi hại hơn ta. Hắn một đường đi tới, không ngừng khiêu chiến người khác, không ngừng gia tăng khó khăn cho mình... Sau đó đến trình độ nhất định, ngươi biết thế nào không?
Âm Dương Tiên lạnh nhạt nói:
- Có rắm mau thải
Dương Diệp cười ha ha một tiếng, sau đó nói:
- Người, không ngừng khiêu chiến độ khó, mới có thể không ngừng tăng lên. Hoặc là yên lặng sống một đời, hoặc oanh oanh liệt liệt hy sinh, ha ha...
Nói xong, một tia kiếm quang phóng lên trời, xé rách bầu trời!
Phía dưới, Âm Dương Tiên im lặng không nói.
Ngay từ đầu, hắn cảm thấy Dương Diệp là dựa vào cơ duyên, vô số cơ duyên, ví dụ như Linh Tổ, Thiên Mệnh chiếu cố... bất quá hiện tại xem ra, cơ duyên của Dương Diệp nhất định là có, nhưng cá nhân hắn cũng không tâm thường!
Những thứ khác không nói, chỉ nói đảm lượng và quyết tâm, đã đủ để cho vô số người xấu hổ.
Trong thông đạo không gian, Dương Diệp lắc đầu thở dài.
Kỳ thật sở dĩ hắn liêu mạng như vậy, hoàn toàn là bị bắt buộc! Trước có Thiên Mệnh Lão Đại nhìn hắn khó chịu, muốn diệt trừ hắn, sau có Mạt Pháp Chi Địa từng giây từng phút muốn lộng chết hắn, loại tình huống này, hắn không liều mạng được sao? Không liều mạng sẽ chết al
Người, nhiều khi không phải hắn có lý tưởng mà cố gắng, cũng có thể hắn là bị sinh hoạt ép raI
Trong thông đạo không gian, tốc độ của Dương Diệp nhanh hơn, không gian ở đây đã không ngăn trở hắn, đương nhiên, coi như ngăn trở cũng không có ý nghĩa gì, Cửu Trọng Không Gian đối với hắn căn bản không có độ khó.
Có thể uy hiếp được hắn, chỉ có biên giới Tứ Duy Vũ Trụ, không gian nơi đó mới kinh khủng!
Chỉ chốc lát, Dương Diệp ngừng lại, ở trước mặt hắn không xa, không gian nơi đó bắt đầu rung rung kịch liệt, rất nhanh, từng đạo lực lượng không gian giống như thủy triều cuốn tới!
Thanh thế làm cho người ta sợ hãi!
Hai mắt Dương Diệp híp lại, tay phải chậm rãi nắm chắc Kiếm Tổ.
Kỳ thật, muốn nói tới kiếm, Kiếm Tổ nhất định là kém Vãng Sinh Kiếm và Thái U Kiếm, thậm chí ngay cả Xích Tiêu cùng Ngũ Hành Kiếm cũng không bằng. Nhưng thanh kiếm này hiểu rõ Dương Diệp nhất, cũng là kiếm mà hắn dùng thoải mái nhất! Thanh kiếm này theo hắn quá lâu rồi.
Thời điểm nắm thanh kiếm này, mới là hắn chân thật nhất, câm Vãng Sinh và Thái U Kiếm, kỳ thật càng nhiều lúc là mượn nhờ lực lượng của chúng!
Trong tay Dương Diệp, Kiếm Tổ có chút rung động.
Mà hai mắt Dương Diệp thì chậm rãi đóng lại!
Trước đó hắn không có cẩn thận nghiên cứu những lực lượng không gian kia, muốn cậy mạnh cưỡng ép phá, nhưng hắn thất bại. Bởi vậy hắn phải đổi phương pháp!
Rất nhanh, cỗ lực lượng kia đi tới trước mặt Dương Diệp!
Lúc này Dương Diệp mở mắt, lòng bàn tay giơ lên, sau một khắc, kiếm trong tay hắn đâm ngang ra, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống một phát.