Chương 5357: Ta tình nguyện chết! (2)
Chương 5357: Ta tình nguyện chết! (2)Chương 5357: Ta tình nguyện chết! (2)
Dương Diệp trâm giọng nói: - Ngươi phải ly khai?
Dương Bất Tử nhẹ gật đầu.
- Có chút sổ sách cũng nên tính rồi. Còn Dương tộc, có ngươi ở đây, coi như Dương tộc không thể trở lại huy hoàng năm đó, nhưng sẽ không bị người bắt nạt.
Dương Diệp cười khổ.
- Ngươi thực để mắt tal
Hắn vẫn còn nghĩ lôi kéo Dương Bất Tử đi theo hắn đánh Mạt Pháp Chi Địa!
Dương Bất Tử không nói gì, nàng xoay người rời đi. Xa xa, Dương Bất Tử ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
- Tiên lộ mờ mịt lúc nào cũng cố gắng hết sức, vừa thấy Thiên Mệnh muôn đời chung kết. Nàng là hồng câu mà thời đại của chúng ta không bước qua được, nếu như không thể vượt qua, ta tình nguyện chết! Ha ha...
Theo một tiếng cười to không chút kiêng ky vang lên, một nhân ảnh phóng lên trời, thẳng phá thương khung!
Dương Diệp trầm mặc. Dương Bất Tử!
Đã từng là nhân vật tuyệt đại của Dương tộc, nghe danh không bằng gặp mặt!
Đối với lão tổ tiện nghi này, giờ phút này trong lòng Dương Diệp cũng có chút kính nể. Kỳ thật, hắn có thể tưởng tượng những người ở niên đại đó bất đắc dĩ, hoặc có lẽ là bi ai như thế nào!
Bởi vì những người kia cùng Thiên Mệnh sinh ở một thời đại!
Bốn Thiên Mệnh, hắn đều gặp rồi.
Thực lực đều rất mạnh, hiện tại hắn cũng không có nắm chắc chiến thắng bất kỳ một cái nào. Mà Thiên Mệnh Lão Đại kia, bổn tôn sợ là kinh khủng hơn. Phải biết bốn người các nàng còn không có hợp nhất!
Nếu như hợp nhất, thực lực bốn người tụ lại, đó là kinh khủng cỡ nào?
Mình so với các nàng, thật không có ý nghĩa!
Qua hồi lâu, đột nhiên Dương Diệp nở nụ cười.
Yếu!
Hắn vẫn luôn thừa nhận mình yếu, yếu không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình yếu, còn cảm giác mình mạnh mẽ!
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không phải rất yếu! Dương Diệp cười ha ha, sau đó về tới trong Hồng Mông Tháp.
Giờ phút này, Tiểu Bạch đang ôm Hoành Thiên suy nghĩ.
Nàng vốn định đeo lên, nhưng mà giống như trảo quá ngắn, không đeo được.
Chứng kiến Dương Diệp đến, nàng nhìn về phía Dương Diệp, sau đó nàng đưa Hoành Thiên tới trước mặt Dương Diệp, hai tay Dương Diệp đưa ra, Hoành Thiên trực tiếp xuất hiện ở trên hai tay hắn!
Trong nháy mắt, thân thể Dương Diệp trâm xuống!
Thật nặng!
Đây là cảm giác của Duwong Diệp thời khắc này!
Cùng lúc đó, Dương Diệp phát hiện, dòng máu trong hai cánh tay của hắn đang nhanh chóng lưu động, thời gian dần trôi qua, một cỗ lực lượng trước đó chưa từng có xuất hiện ở trên hai cánh tay hắn.
Tăng trưởng lực lượng!
Dương Diệp nhìn thoáng qua hai tay, lúc này hắn cảm giác mình có năng lực khiêu chiến hết thảy!
Nhưng rất nhanh, hắn khu trừ ý tưởng không thiết thực kia đi.
Hai tay Dương Diệp chậm rãi nắm chắc, trong nháy mắt, không gian xung quanh hắn nứt ra, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh lan tràn vê bốn phía, vô cùng nhanh, trong thời gian ngắn, mấy vạn trượng chung quanh hắn biến thành hình mạng nhện!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Dương Diệp kinh hãi, hắn vội vàng buông nắm đấm, lúc này tiểu trảo của Tiểu Bạch nhẹ nhàng vung lên, không gian chung quanh khôi phục bình thường, mà ánh mắt nàng thì rơi vào đôi bao tay kia.
Rất ngạc nhiên, phải nói, nàng xem trọng đồ chơi này!
Hiện tại nàng thích nhất là chế tạo thần vật gì gì đó, những thần vật này ở trong tay nàng, đều sẽ nhận được lột xác!
Ví dụ như bảo giáp trên người Dương Diệp, bảo giáp đã không phải bảo giáp ban đầu có thể so sánh.
Trong tràng, Dương Diệp do dự một chút, sau đó bắt đầu vận chuyển huyết dịch trong cơ thể.
Huyết mạch!
Dương Bất Tử đã từng nói qua, kích hoạt huyết mạch, đôi bao tay này sẽ càng thêm kinh khủng!
Đây là Dương tộc dốc toàn lực chế tạo ra cho Dương Bất Tử dùng, cũng có thể nói là cho người Dương tộc dùng, chỉ có người Dương tộc mới có thể triển khai nó đến mức tận cùng!
Theo huyết mạch vận chuyển, Dương Diệp phát hiện, hai cánh tay hắn bắt đầu rung động kịch liệt, rất nhanh, mặt ngoài của Hoành Thiên tản mát ra ánh sáng màu đỏ, không gian bốn phía ở thời khắc này trực tiếp hư ảo!
Lúc này một Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện ở trên vai của Dương Diệp, Tiểu Tháp không ngừng gõ bờ vai của Dương Diệp...
Này dĩ nhiên là Hồng Mông Tháp!
Dương Diệp vội vàng ngừng lại, nếu làm tiếp, không gian chung quanh hắn sẽ biến mất.
Nhìn đôi bao tay, nội tâm Dương Diệp cực kỳ chấn động!
Thật khủng khiếp!
Dương Diệp tâm niệm vừa động, đôi bao tay lập tức biến mất không thấy gì nữa, giống như dung nhập vào cánh tay hắn!
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, nàng cũng thấy rất lợi hại!
Nàng nhìn về phía Dương Diệp, đưa tiểu trảo ra.
Dương Diệp còn chưa kịp phản ứng, đôi bao tay kia tự động bay đến chỗ nàng!
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Diệp hiếu kỳ hỏi.
Tiểu trảo của Tiểu Bạch chỉ chỉ bao tay, sau đó tiểu trảo nhẹ nhàng đấm đấm, ý là nàng muốn chế tạo thoáng một phát, để cho bao tay này càng thêm lợi hại!
Dương Diệp cười ha ha, Tiểu Bạch này, hiện tại cũng biến thành một thợ rèn!
Dương Diệp đương nhiên sẽ không phản đối, bởi vì Tiểu Bạch rất lợi hại, hắn tin tưởng, Hoành Thiên ở trong tay Tiểu Bạch nhất định sẽ càng thêm lợi hại!
Dương Diệp không có quấy rầy Tiểu Bạch, mà đi ra Hồng Mông Tháp.
Trong Cửu Trọng Không Gian, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn hư không vô tận, phía trên chính là Tứ Duy Vũ Trụ mờ mịt.
Trâm mặc một lát, Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, sau đó biến mất.
Chỉ chốc lát, Dương Diệp tìm được một địa phương an toàn, hắn về tới Hồng Mông Tháp.
Trong phòng tu luyện, Dương Diệp ngồi xếp bằng xuống.
Tu luyện!
Bất kể là hắn, hay An Nam Tĩnh, giờ phút này đều đang tu luyện, bọn hắn phải thừa dịp này, đạt tới cực hạn của Mệnh Cảnh!
Địch nhân của hắn không đơn thuần là Mạt Pháp Chi Địa, hắn phải nhìn càng xa hơn. Trong Hồng Mông Tháp, Tiểu Bạch không ngừng cải tạo Hoành Thiên, mới đầu Hoành Thiên rất tình nguyện, bởi vì nó nguyện ý tiếp cận Tiểu Bạch, nhưng thời gian dần trôi qua, nó phát hiện tiểu gia hỏa này nhất định là làm xằng làm bậy!
Hoành Thiên muốn phản kháng, bất quá cuối cùng nó buông tha phản kháng!
Trong này, nó phát hiện rất nhiều tồn tại không kém gì nó.
Ví dụ như Thiên Mệnh Kiếm, Linh Trượng... còn có cái trừng mắt của Tiểu Bạch, nếu như nó không ngoan ngoãn nằm cho nàng đập, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Cứ như vậy, ở trong Hồng Mông Tháp, thời gian từng chút từng chút trôi qua...