Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 5296 - Chương 5367: Trật Tự! (2)

Chương 5367: Trật tự! (2) Chương 5367: Trật tự! (2)Chương 5367: Trật tự! (2)

Nhị Nha nhẹ gật đầu, sau đó nàng lôi kéo Tiểu Bạch về phía xa xa nhảy đi, vừa nhảy vừa nói:

- Tiểu Bạch, Thiên Trụ Kiếm của người ta nhìn có chút khó chịu, để cho ta ăn nó

đi...

Tiểu Bạch trừng mắt, sau đó tiểu trảo quơ quơ trước miệng của Nhị Nha, trong tiểu trảo là một cây kẹo hồ lô!

Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười với Nhị Nha, hiển nhiên là nói: Ngươi ăn mứt quả đi!

Nhị Nha cầm mứt quả liếm liếm, sau đó đưa tới trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm, mùi vị rất ngon.

Nhị Nha mang theo Tiểu Bạch đi xa.

- Tiểu Bạch, nói cho ngươi biết cái bí mật, ngươi đừng nói với Dương ca ca.

Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu. Nhị Nha vụng trộm liếc Dương Diệp ở xa xa, sau đó nói:

- Ta cảm thấy lại qua một đoạn thời gian, như Dương ca ca, ta có thể đánh mười cái! Tiểu Bạch thè lưỡi ra liếm mứt quả, đầu lưỡi ngừng lại, nàng nhìn Nhị Nha, con mắt nhấp nha nhấp nháy.

Nhị Nha lại nói:

- Ta nói thật!

Nàng rất nghiêm túc!

Tiểu Bạch liếc Dương Diệp ở xa xa, sau đó nàng nhìn về phía Nhị Nha, tiểu trảo nhẹ nhàng quơ quơ. Ý là, ngươi phải khiêm tốn một chút, bằng không thì sẽ nát mông!

Nhị Nha gật đầu.

- Ít xuất hiện, ít xuất hiện!

Cứ như vậy, hai tiểu gia hỏa biến mất ở xa xa.

Bên kia, Dương Diệp nhìn thoáng qua Nhị Nha và Tiểu Bạch, lắc đầu cười cười, sau đó nhìn vê phía Thần Linh Linh Mạch.

- Lần này là ta sơ sẩy, thật sự xin lỗi.

Thân Linh Linh Mạch lắc đầu.

- Nàng tâm tính trẻ con, việc nhỏ.

Tâm tính trẻ conl

Dương Diệp mỉm cười, hảo cảm với Thần Linh Linh Mạch tăng nhiều. Cuối cùng là lão quái vật sống vô số năm, lòng dạ và khí độ là phải có. Lúc này Thần Linh Linh Mạch kia đột nhiên nói:

- Nơi đây rất tốt!

Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Thần Linh Linh Mạch, Thần Linh Linh Mạch nói khẽ:

- So với bên ngoài, ta nguyện lưu ở chỗ này.

Dương Diệp do dự một chút, sau đó nói:

- Bên ngoài...

Thần Linh Linh Mạch lắc đầu.

- Biết không? Bất kể là Nhân Tộc hay tộc gì, tham lam đều không có giới hạn. Còn nữa, ta không hề thiếu nợ bọn hắn cái gì, ta cũng không thuộc về bọn hắn. Sở dĩ vĩnh viễn dừng lại ở Vĩnh Hằng Quốc Độ, đơn giản là vì ở đó quen. Mà hôm nay, ân tình này đã báo, ta muốn ly khai, không quan hệ tới bất kỳ người nào.

Dương Diệp khẽ gật đầu.

- Thân Linh huynh, nếu như ngươi nguyện ý lưu ở nơi đây, ta cực kỳ hoan nghênh, đương nhiên, nếu như ngươi muốn ly khai, ta cam đoan với ngươi, ta tuyệt không ngăn trở, chỉ cần ngươi muốn, lúc nào ngươi cũng có thể rời đi!

Thần Linh nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:

- Đa tại Dương Diệp nhẹ gật đầu, sau đó kéo Tô Thanh Thi quay người rời đi.

Phía sau núi Kiếm Tông.

Dương Diệp và Tô Thanh Thi đi dạo trong núi, gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ chập chờn.

Hai người đều không nói gì, cứ như vậy dắt tay đi tới.

Rất nhanh, hai người tới bên vách núi, bầu trời xa xa cực kỳ tường hòa.

Đâu Tô Thanh Thi nhẹ nhàng dựa vào trên vai Dương Diệp.

- Ta và ngươi quen biết bao nhiêu năm, ngươi biết không?

Biểu lộ của Dương Diệp cứng đờ, rất nhanh, hắn lắc đầu.

Hắn xác thực không biết.

Tô Thanh Thi nói khẽ:

- Không tính thời gian ở trong phòng tu luyện, đã sắp ba mươi năm.

Dương Diệp vòng tay qua bờ eo của Tô Thanh Thi, không nói gì.

Tô Thanh Thi nói khẽ:

- Mà thời gian ngươi ở cùng chúng ta, vẫn chưa tới năm năm.

Thân hình Dương Diệp khẽ run lên. Tô Thanh Thi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, nàng cười nhẹ, nụ cười này làm trăm hoa thất sắc.

Dương Diệp nói khẽ:

- Thật xin lỗi!

Tô Thanh Thi lắc đầu.

- Ta và ngươi một thể, không cần như thế?

Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía cuối chân trời.

- Ta cũng không phải trách ngươi, con đường này ởđi tới, vô số người dần dần biến mất, chúng ta còn có thể đi tới nơi này, hơn nữa cùng một chỗ, đã không dễ dàng.

Nói xong, nàng nhìn vê phía Dương Diệp, nói khẽ:

- Mạt Pháp Chi Địa tính toán ngươi, để cho ngươi trở thành thiên hạ công địch, ta biết ngươi không để ý tới, bất quá còn có biện pháp giải quyết tốt hơn, không phải sao?

Dương Diệp trâm mặc.

Tô Thanh Thi ôm Dương Diệp, không có nói chuyện.

Lúc này trước ngực Dương Diệp, một cái Truyền Âm Thạch đột nhiên rung động, Dương Diệp lấy Truyền Âm Thạch ra, rất nhanh, một giọng nói từ trong đó truyền ra.

- Mạt Pháp Chi Địa đang tụ tập cường giả Vạn Giới, bảo là muốn thảo phạt ngươi, ta suy đoán bọn hắn có thể là muốn lợi dụng Vạn Giới làm chuyện gì đó, ngươi phải cẩn thận.

Dương Diệp trâm mặc một cái chớp mắt, sau đó cười nói:

- Giúp ta truyền tin tức ra ngoài!

- Nói

Bên kia, một giọng nói vang lên.

Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xa.

- Nói Dương Diệp ta muốn ở Nam giới chế tạo một tòa Cực Nhạc Chi Thành, cường giả Vạn Giới đều có thể đến, nơi đây linh khí vĩnh viễn không khô kiệt.

Nói xong hai mắt hắn chậm rãi đóng lại.

- Vĩnh Hằng Quốc Độ quá loạn. Không, là Tam Duy Vũ Trụ này quá loạn. Thiên Mệnh kiến tạo trật tự quá mức bá đạo, quá mức tàn nhẫn, quá mức tự mình, là nên kết thúc. Ta muốn dùng kiếm của ta, thành lập một trật tự, một trật tự hoàn toàn mới. Trước khi kiến tạo trật tự, trước đồ sát Mạt Pháp Chi Địa, sau diệt Thiên Mệnh Lão Đại, lại làm thịt Tứ Duy Vũ Trụ!

ÔNG!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang tận chân trời.

Dương Diệp cũng không biết, giờ phút này hắn nói như vậy, làm cho giữa thiên địa xuất hiện một loại kiếm đạo mới toanh. Một loại kiếm đạo vượt qua bất luận kiếm đạo gì.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0