Chương 5377: Trật Tự Chi Kiếm! (2)
Chương 5377: Trật Tự Chi Kiếm! (2)Chương 5377: Trật Tự Chi Kiếm! (2)
Lúc này một tia hắc khí đột nhiên xông vào mi tâm Tá Mạc, sau một khắc, toàn thân Tá Mạc run lên.
- Ngươi... Ngươi là...
Mấy tức sau, trong sơn động triệt để yên tĩnh lại.
Cực Nhạc Chi Thành.
Cực Nhạc Chi Thành này, dĩ nhiên là Dương Diệp mới tạo thành, tên lấy có chút tục, nhưng ai dám nói gì.
Trong thành, một gian đại điện đã được xây dựng lên, chung quanh đang liên tiếp kiến tạo cũng điện khác.
Trong đại điện, Dương Diệp cùng mọi người ngồi đối diện nhau. Trong toàn bộ đại điện, tạm thời chỉ có Vãng Sinh Tộc và Thiên Vũ Tộc, còn có người của Dương tộc, trừ lần đó ra, tạm thời vẫn chưa có người nào đi vào Cực Nhạc Chi Thành.
Dương Diệp liếc nhìn mọi người, sau đó nói:
- Chắc hẳn chư vị đã biết thực lực đại khái của Mạt Pháp Chỉ Địa, ta cũng sẽ không nói thêm cái gì. Mạt Pháp Chi Địa này, khó đối phó nhất là bàn tay màu đen kia, trừ lần đó ra, Lệ Đế và Đệ Nhất Thần, Tá Mạc, Thương Đao Khách, còn có một Hắc y nhân thân bí khác... Nói đến đây, hắn có chút dừng lại.
Bởi vì hắn đã biết Hắc y nhân thần bí kia là ai
Chính là Ám Chủ của Ám Thế Giới!
Thời điểm người thần bí kia thông tri hắn, hắn vẫn còn có chút không tin, ở trong ấn tượng của hắn, Ám Chủ vẫn luôn bảo trì trung lập, hơn nữa từng còn tương trợ hắn!
Thu hồi suy nghĩ, Dương Diệp tiếp tục nói:
- Trừ lần đó ra, Mạt Pháp Chi Địa còn có một người, chính là Hoành Vạn Cổ, người này rất lâu chưa từng xuất hiện, này cũng là một nhân tố cực kỳ không xác định.
Nói xong hắn cười cười, sau đó lại nói:
- Tình cảnh của chúng ta không phải cực kỳ tốt, đương nhiên, cũng không phải quá kém.
Lúc này Đại trưởng lão Dương Tiên nói:
- Chúng ta có Linh Tổ, có thể triệu tập cường giả Vạn Giới tới đây tương trợ, nếu có những người kia tương trợ, phần thắng sẽ lớn hơn.
Dương Diệp gật đầu, những người kia cũng không thể coi thường, tuy những người kia một mình không thể tạo thành uy hiếp gì với Mạt Pháp Chi Địa, nhưng tăng thêm bọn hắn lại khác. Đồng dạng, nếu như những người kia đến bên Mạt Pháp Chi Địa, vậy tình cảnh bên bọn họ sẽ rất không ổn.
Trâm mặc một lát, Dương Diệp nhìn vê phía Dương tộc tộc trưởng.
- Đại trưởng lão, việc này giao cho ngươi đi làm, ngươi nói cho những người vẫn còn chưa quyết định kia, nếu như bọn hắn nguyện ý chung hoạn nạn, ngày sau Dương Diệp ta tất cùng bọn họ cộng hưởng phú quý, nhưng nếu không nguyện chung hoạn nạn, lại muốn cộng hưởng phú quý mà nói, đó là bọn họ suy nghĩ nhiều.
Đại trưởng lão nhẹ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Dương Diệp nhìn vê phía Viêm Vũ.
- Viêm Vũ huynh, chuyện tình Trận Đạo Tử kia liền nhờ ngươi.
Viêm Vũ gật đầu.
- Ta sẽ đi ngay bây giời
Nói xong, hắn cũng xoay người rời đi.
Dương Diệp ý bảo mọi người lui ra, rất nhanh, toàn bộ đại điện chỉ còn lại Dương Diệp!
Dương Diệp vê Hồng Mông Tháp.
Phi Thăng Đài, Tiểu Bạch nhìn mảnh vỡ Thiên Tru Kiếm, buồn bực không vui. Bây giờ Thiên Tru Kiếm không phải Thiên Tru Kiếm ban đầu, kiếm linh là nàng tự mình bồi dưỡng ra được, nhưng bị người một kiếm chém không còn rồi!
Không thể nhịn al
Tiểu Bạch nắm tiểu trảo, một bộ muốn hung hăng đánh một trận.
Dương Diệp nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, khế cười nói:
- Đừng nóng giận, dù sao ngươi cũng có thể khôi phục, không phải sao?
Tiểu Bạch gật đầu, sau đó tiểu trảo nàng vung lên, rất nhanh, những mãnh vụn kia của Thiên Tru Kiếm bắt đầu tụ tập.
Một lát sau, Tiểu Bạch lại chạy đi tìm Nhị Nha... Chứng kiến Tiểu Bạch, Nhị Nha đau cả đầu.
Nhị Nha suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Tiểu Bạch, lân phiến của ta rất ít.
Tiểu Bạch lắc đầu, tiểu trảo nàng quơ quơ, tỏ vẻ không phải tới lột vảy.
Nhị Nha có chút tò mò.
- Vậy ngươi muốn cái gì? Tiểu Bạch chỉ chỉ đôi sừng của Nhị Nha, khuôn mặt hưng phấn.
Thấy thế, sắc mặt Nhị Nha lập tức đen lại, nếu như trước mắt không phải Tiểu Bạch, nàng sẽ đè đối phương xuống đánh một chầu.
Cuối cùng, Nhị Nha bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tìm Dương Diệp, nàng và Tiểu Bạch quan hệ cực kỳ thân mật, nhưng cái sừng này thật không thể cho Tiểu Bạch đi làm loạn al
Dương Diệp tìm Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, tiểu trảo chỉ chỉ sừng của Nhị Nha, tỏ vẻ cái kia rất chắc chắn, có thể đối kháng kiếm kia.
Dương Diệp khẽ cười nói:
- Cái kia rất trọng yếu với Nhị Nha, nếu rút ra, sẽ bị thương, biết không?
Tiểu Bạch nhìn Nhị Nha, rất nhanh, tiểu trảo nàng nhẹ nhàng quơ quơợ, tỏ vẻ từ bỏ.
Hiển nhiên, Nhị Nha ở trong lòng nàng cực kỳ trọng yếu.
Tiểu Bạch lại lột của Nhị Nha hai mảnh lân phiến mới quay người chạy đi.
Trong tràng, Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch nói:
- Dương ca ca, lúc trước cánh tay kia rất lợi hại. Dương Diệp gật đầu.
Nhị Nha lại nói:
- Nó cho ta một loại cảm giác quen thuộc, lúc trước ta nhất định biết hắn.
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt nàng có chút mờ mịt.
- Ta đã cảm nhận được một ít nhân vật bí ẩn rồi. Đầu rất cường đại!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại.
Nhị Nha nói cường đại, nhất định là cực kỳ cường đại, hắn biết, hắn đã không còn bao nhiêu thời gian.
Sau một lát, Dương Diệp đi tới Phi Thăng Đài, giờ phút này, Tiểu Bạch vẫn còn rèn Thiên Tru Kiếm!
Nhìn Tiểu Bạch vô cùng chăm chú, hơn nữa mặt mũi tràn đầy lo lắng, đột nhiên Dương Diệp có chút đau lòng.
Hắn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, sau đó cười nói:
- Tiểu gia hỏa, nếu người không lợi hại, kiếm lại mạnh mẽ cũng vô ích.
Nói xong hắn nhìn về phía Thiên Tru Kiếm đã bị trọng tố không sai biệt lắm. - Không phải ngươi yếu, mà là ta yếu.
Tay phải khẽ vẫy, rất nhanh, từng chuôi kiếm toàn bộ bay đến trước mặt hắn.
Ngũ Hành Kiếm, Kiếm Thủ, Kiếm Tổ, Thiên Tru, Vãng Sinh, Thái U đều tại!
Nhìn từng thanh kiếm trước mắt, đột nhiên Dương Diệp cười nói:
- Mấy ngày qua đột nhiên ta nghĩ rất nhiều. Giữa các ngươi, ngoại trừ Kiếm Tổ, còn lại đều là của người khác cho ta, các ngươi đại biểu cho kiếm đạo của người khác, các ngươi không có nghĩa là kiếm đạo của ta.
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
- Thiên Tru chủ sát phạt, Vãng Sinh chủ tỉnh lọc, Thái U Chủ không gian, Kiếm Thủ chủ nhân nghĩa, Ngũ Hành Kiếm chủ thiên địa Ngũ Hành Chi Lực, Kiếm Tổ chủ bản tâm... thiên địa này rất loạn, ta muốn thành lập trật tự mới, các ngươi có nguyện buông tha cho quá khứ, đi theo ta cùng một chỗ không?
ÔNG!
Một thanh kiếm đột nhiên chui vào mi tâm Dương Diệp.
Kiếm Tổi
Kiếm còn lại đều không di chuyển! Một lát sau, Dương Diệp mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là Kiếm Tổ, Dương Diệp cười khẽ.
- Sau này ngươi tên là Trật Tự, Trật Tự Kiếm, cai quản trật tự thiên địal