Chương 5388: Vô Biên Thần Thụ! (1)
Chương 5388: Vô Biên Thần Thụ! (1)Chương 5388: Vô Biên Thần Thụ! (1)
Bên cạnh Dương Diệp chẳng biết lúc nào xuất hiện một nữ tử, nữ tử này Dương Diệp tự nhiên là quen thuộc!
Bởi vì người đến đúng là tổ tiên Dương tộc Dương Bất Tửi
Dương Diệp cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn không nghĩ đến Dương Bất Tử có thể sẽ xuất hiện.
Ngoài ý liệu!
Dương Bất Tử không nói gì, nàng nhìn về phía Vạn Pháp U Linh Hỏa cách đó không xa, thân sắc hờ hững, không có bất kỳ nói nhảm, nàng đấm ra một quyền.
Bành!
Lực lượng cường đại lập tức áp chế Vạn Pháp U Linh Hỏa, nhưng lúc này, Vạn Pháp U Linh Hỏa run lên kịch liệt, muốn xuất thủ lần nữa, bất quá người thần bí kia đột nhiên thu nó vê!
Người thân bí nhìn Vạn Pháp U Linh Hỏa, khẽ cười nói:- Trong trời đất này quả thật rất ít có người có thể áp chế ngươi, bất quá người trước mắt này vừa vặn nằm trong số đó.
Nói xong hắn thu Vạn Pháp U Linh Hỏa vào.
Mà bên kia, Nghiệt Ma Long cũng không có kiêu căng phách lối như mới vừa rồi, nhìn Dương Bất Tử, trong mắt tràn đầy kiêng kị và ngưng trọng.
Cường giả thời đại này, nó không nhìn ở trong mắt.
Nhưng Dương Bất Tử không phải cường giả của thời đại này!
Cho dù ở thời đại Thiên Mệnh, Dương Bất Tử cũng thuộc về tôn tại đứng đầu nhất!
- Tổ tiên!
Ngay lúc này, đám người Dương tộc Đại trưởng lão ở cách đó không xa đột nhiên chạy tới, sau đó rung động quỳ xuống!
Kích động!
Giờ phút này tâm tình của đám người Dương tộc không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung!
Dương Bất Tử nhìn đám người Đại trưởng lão, thần sắc có chút phức tạp, nàng nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Trước qua một bên đi!
Đám người Dương tộc Đại trưởng lão vội vàng lui qua một bên.
Dương Bất Tử ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí kia.
- Ngươi biết ta, nhưng ta không nhận ra ngươi, nói đi, là lão bất tử nào.
Người thần bí khẽ cười nói: - Ngươi đoán thử coi?
Dương Bất Tử cười lạnh.
- Ngươi là tên não tàn!
Nói xong, nàng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Xa xa, người thân bí kia đấm ra một quyên!
Bành!
Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, hai nhân ảnh liên tục lùi lại.
Rất nhanh, hai người cơ hồ là cùng một thời gian ngừng lại!
Dương Bất Tử nhìn nhìn tay phải của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí kia, cười lạnh.
- Còn muốn ẩn giấu thực lực, xem ra thân phận của ngươi không tâm thường!
Ngay lúc này, cự long kia đột nhiên từ không trung đáp xuống.
Dương Bất Tử ngẩng đầu nhìn về phía cự long, khóe miệng chế nhạo.
- Rác rưởi!
Nói xong, nàng đột nhiên phóng lên trời.
Trên không trung.
Bành! Ở trong ánh mắt của vô số người, đầu của cự long kia hất lên, thân thể lập tức bay theo ra ngoài!
Rất nhanh, trên bầu trời truyên đến một tiếng ai minh thê lương!
Nhưng lúc này, cách đó không xa, người thần bí kia đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Trên không trung.
Âm!
Toàn bộ bầu trời đột nhiên nổ bể ra, từng luồng khí tức khủng bố không ngừng chấn động xuống.
Nhìn thấy một màn này, người sau lưng Dương Diệp muốn lùi lại, nhưng Dương Diệp đột nhiên nhảy dựng lên.
- Không nên lùi lại, giết sạch bọn chúng cho tal
Nói xong, Dương Diệp bay thẳng về phía Hoành Vạn Cổ.
Thời điểm này có Dương Bất Tử kiềm chế, là thời điểm bọn hắn diệt Mạt Pháp Chi Địa tốt nhất, sao có thể lùi lại?
Đương nhiên là làm vào chỗ chết!
Dương Diệp xung trận lên trước, sau lưng hắn, những cường giả kia vốn ngây người, nhưng rất nhanh, bọn hắn liền tỉnh ngộ, vội vàng theo Dương Diệp vọt tới!
Mà thần sắc người bên Mạt Pháp Chi Địa thì có chút khó coil Không có người thần bí kia, bên bọn hắn làm sao đối kháng Dương Diệp?
- Rút luil
Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyên đến một giọng nói.
Đám người Hoành Vạn Cổ không chút do dự, quay người rút lui.
Nhưng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên chắn ở trước mặt bọn hắn, đúng là Dương Diệp!
Dương Diệp cười gắn.
- Rút lui? Rút lui đi đâu? Đều chết đi cho lão tử!
Nói xong, Dương Diệp hóa thành một đạo kiếm quang hung ác bổ về phía Hoành Vạn Cổ.
Hai mắt Hoành Vạn Gổ híp lại, tay phải hắn chậm rãi nắm chắc, thời điểm kiếm quang đi vào trước mặt hắn, tay phải hắn oanh ral
Bành!
Đạo kiếm quang kia vỡ vụn, nhưng Hoành Vạn Cổ thì té bay ra ngoài.
Hắn vừa dừng lại, đột nhiên một tàn ảnh từ bên phải hắn đánh tới!
Đúng là An Nam Tĩnh!
Trong lòng Hoành Vạn Cổ kinh hãi, hắn vội vàng lui ra trăm trượng, sau đó hai tay hắn chắp ở trước ngực.
Âm!
Một vệt kim quang bao phủ toàn thân hắn, nhưng lúc này, một nắm đấm đánh vào trên kim quang.
Bành!
Kim quang run lên, nhưng Hoành Vạn Cổ thì một chút việc cũng không có, trái lại An Nam Tĩnh còn bị chấn lùi ra sau mấy chục trượng!
Bất quá ngay lúc này, đột nhiên Dương Diệp xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Hoành Vạn Cổ, hắn xoay người, hai tay câm kiếm mãnh liệt đâm vào kim quang.
Ca sát!
Một tiếng rạn nứt vang lên!
Trong kim quang, hai mắt Hoành Vạn Cổ tràn đầy lệ khí, đột nhiên hắn triệt hồi kim quang, sau đó chân phải đạp mạnh, cả người hung hăng đụng về phía Dương Diệp!
Âm!
Dương Diệp và Hoành Vạn Cổ vừa chạm vào liền phân, bất quá ngay lúc này, tàn ảnh lóe lên, rất nhanh, một bàn chân đá vào trước ngực Hoành Vạn Cổ. Bành!