Chương 5417: Khóac lác, ai không biết! (2)
Chương 5417: Khóac lác, ai không biết! (2)Chương 5417: Khóac lác, ai không biết! (2)
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài điện.
Đinh Thược Dược nhìn thoáng qua Dương Diệp, không hỏi nhiều.
Nên hỏi, nàng sẽ hỏi, không nên hỏi, nàng sẽ không hỏi. Nhiêu khi, nếu như một nữ nhân quá mức thông miinh, là sẽ khiến nam nhân chán ghét.
Rất nhanh, Dương Diệp đi ra Vạn Giới
Thành.
Ở trong đám mây, trước bàn cờ, nữ tử hạ co.
- Người của ngươi quá phế vật.
- Ta đánh giá thấp hẳn!Một giọng nói vang lên.
Nữ tử cười nói:
- Hẳn vẫn chưa muộn, ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Nói xong, nữ tử lại hạ cờ, sau đó cười nói:
- Vũ trụ mịt mờ này, giống như bàn cờ, nhìn những con cờ này sinh sinh tử tử, ngươi có cảm ngộ gì không?
Sau một lúc lâu, thanh âm kia vang lên. - Quân cờ cũng có thể trở thành người đánh cờ.
Khóe miệng nữ tử nổi lên nụ cười ý vị sâu xa.
Dương Diệp đã đi ra Vạn Giới Thành, sau khi rời Vạn Giới Thành, khí tức của hắn triệt để ẩn nấp.
Dương Diệp lấy ra Thái U Kiếm, sau một khắc, cả người hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Xuyên toa Vạn Giới!
Thái U Kiếm này vẫn rất tiện!
Hiện tại Vạn Giới sơ định, mặc dù mặt ngoài coi như hết thảy đều tốt, nhưng Dương Diệp rõ ràng, hiện tại cả Tam Duy Vũ Trụ là nguy cơ tứ phía.
Trước không nói Tứ Duy Vũ Trụ, đám người Mạt Pháp Chi Địa kia đối với Dương Diệp mà nói, giống như một khúc xương ở cổ họng.
Nếu như không rút, vào thời điểm mấu chốt, những người này nhất định sẽ cho Vạn Giới Thành đả kích chí mạng!
Rất nhanh, Dương Diệp đi tới một thế giới, đây là một thế giới không biết tên, cũng là một thế giới linh khí đã triệt để khô kiệt, sinh linh ở thế giới này, không đào tẩu chính là đã chết.
Mà mảnh thế giới này, cũng không phải tự nhiên hủy diệt, mà do người làm rail Dương Diệp cầm kiếm chậm rãi đi tới, rất nhanh, hắn đi tới trước một ngọn núi lớn, lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn!
Thụ Vô Biên!
Nhìn từ bề ngoài, Thụ Vô Biên giống như một cô gái nhu nhược.
Đương nhiên, nếu như ai thật sự cho rằng như thế, vậy nhất định sẽ trả giá thê thảm!
Khóe miệng Thụ Vô Biên hơi cuộn lên.
- ÔiII Hôm nay ngọn gió nào thổi Dương thành chủ của chúng ta tới nơi này?
Dương Diệp nhìn thoáng qua Thụ Vô Biên, lạnh nhạt nói:
- Bảo gia hỏa kia đi ra nói chuyện.
Thụ Vô Biên mỉm cười.
- Ngươi bảo ta đi ta liền đi sao?
Dương Diệp cười nói:
- Ta nghe Thiên Mệnh Lão Đại từng nói qua ngươi, nàng nói, ngươi là Thần vật trong trời đất này, đã từng đi ra làm loạn, nhấc lên gió tanh mưa máu!
Thụ Vô Biên khẽ cười nói:
- Biết không? Ở cực kỳ lâu trước, loại người như ngươi, ngay cả tư cách ở trước mặt ta nói chuyện cũng không có.
Tay trái Dương Diệp nắm chặt vỏ kiếm, cười nói:
- Cực kỳ lâu trước? Hảo hán không đề cập tới dũng năm đói Hiện tại, chúng ta đơn đấu không?
Khóe miệng Thụ Vô Biên hơi cuộn lên.
- Ta chính có ý đó!
Nói xong, dưới chân Dương Diệp, một dây mây đột nhiên quấn lấy hai chân hắn, rất nhanh, dây mây lan tràn toàn thân Dương Diệp.
Ngay lúc này, ngón cái của Dương Diệp nhẹ nhàng nhảy lên.
ÔNGI
Theo một tiếng kiếm reo vang vọng, kiếm quang chém ra, những dây mây kia đều bị chém đứt!
Bất quá ngay lúc này, một dây mây đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp!
Dương Diệp lui về phía sau một bước nhỏ, rút kiếm chém.
Âm!
Dương Diệp lùi lại trọn vẹn trăm trượng!
Xa xa, khuôn mặt thanh tú của Thụ Vô Biên có chút dữ tợn. - Đồ rác rưởi, mười vạn năm trước bổn tôn...
Ngay lúc này, nơi xa Dương Diệp đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Mà vị trí Dương Diệp vừa đứng đã sụp đổ mai một!
Hai mắt Thụ Vô Biên híp lại, hai tay nàng đón đỡ, trong nháy mắt, vô số dây mây tụ tập thành một mặt thuẫn.
Kiếm rơi xuống.
Bành!
Mặt thuẫn nổ bể ra, Thụ Vô Biên thì lùi lại mấy trăm trượng, nhưng Dương Diệp không có dừng tay, một tia kiếm quang lóe lên, trực chỉ Thụ Vô Biên.
Sắc mặt Thụ Vô Biên lạnh như băng, tay phải nàng vung lên, một cây trụ lớn từ lòng đất phóng lên trời, đánh tới Dương Diệp.
Dương Diệp cũng không dừng lại, thuận thế rút kiếm chém.
Âm!
Cây cột kia bị chém vỡ, sau một khắc, cả người Dương Diệp câm kiếm chém xuống!
Thụ Vô Biên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, hai mắt nàng chậm rãi đóng lại, trong nháy mắt, đất đai dưới chân nàng bắt đầu rung động, rất nhanh, vô số dây mây lan tràn ra, sau đó tựa như rắn độc bắn về phía Dương Diệp.
Không trung!
Dương Diệp rút kiếm chém liên tục!
Phong Ma Kiếm Pháp bộc phát!
Xuy Xxuy Xxuy xuy xuy!l
Trong nháy mắt, trong bầu trời vang lên thanh âm thiết cắt dày đặc, kiếm quang nát bấy, những dây mây kia cũng không ngừng vỡ nát, rất nhanh, kiếm quang cách Thụ Vô Biên càng ngày càng gần...
- Chém!
Theo một tiếng hét phẫn nộ vang lên, dây mây bốn phía Thụ Vô Biên âm âm vỡ vụn, cùng lúc đó, một nhân ảnh bay ra ngoài ngàn trượng!
Đạo nhân ảnh này đúng là Thụ Vô Biên!
Thụ Vô Biên vừa dừng lại, khóe miệng nàng chậm rãi tràn ra chất lỏng màu xanh sẫm.
Nàng lau máu tươi ở khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, nhe răng cười.
- Thật sự là Long du nước cạn bị Tôm hí, nếu là năm đó...
- Đừng năm đói Lúc này Dương Diệp cầm kiếm chậm rãi đi về phía Thụ Vô Biên.
- Nếu ta sinh vào năm đó, nào còn có chuyện gì của Thiên Mệnh? Một kiếm dạy nàng làm người!
Thụ Vô Biên có chút ngẩn người, rất nhanh, khóe miệng nàng nổi lên vẻ chế nhạo, nhưng lúc này, Dương Diệp nhếch miệng cười Cười.
- Khoác lác, ai không biết!
Thụ Vô Biên: