Chương 5448: Đại lục Huyền Giả, Tiêu Dao Tử! (1)
Chương 5448: Đại lục Huyền Giả, Tiêu Dao Tử! (1)Chương 5448: Đại lục Huyền Giả, Tiêu Dao Tử! (1)
Mọi người xung quanh đều lui lại, chỉ còn Dương Diệp cùng nữ tử váy trắng và Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhất định sẽ không lùi lại.
Nữ tử váy trắng chậm rãi đứng dậy, ở trước ngực và bụng của nàng vẫn còn nguyên vết kiểm.
Nữ tử váy trắng khẽ cười:
- Ta phải đi rồi
- Đi sao?
Dương Diệp nhíu mày:
- Vì sao? Ý của ta là vì sao không ở lại đây chữa thương cho lành đã?Nữ tử váy trắng lắc đầu:
- Ta ở lại chỗ này chính là ép nàng ra tay.
Dương Diệp im lặng:
- Tiên bối vừa nói vậy là có ý gì?
Nữ tử váy trắng hơi trầm ngâm, sau đó nói:
- Nàng dám giết ta có nghĩa là nàng có lẽ không muốn dung hợp. Nàng nhìn vê phía Dương Diệp:
- Nàng không muốn trở thành ta thời kì đỉnh phong, hoặc nói nàng đã thật sự vượt qua thời kì đỉnh phong của ta, có thể còn mạnh hơn!
Dương Diệp im lặng.
Nữ tử váy trắng khẽ nói:
- Ngươi biết lai lịch của ta sao?
Dương Diệp lắc đầu.
Nữ tử váy trắng khẽ cười:
- Ta cũng là một người bình thường, một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Nói đến ngươi có lẽ không tin, khi ta hai mươi bốn tuổi mới bắt đầu tu luyện. Bởi vì thời đại kia, Thiên Đạo bất nhân, vạn vật muôn dân trăm họ giống như con kiến hôi... một thời đại rất đen tối.
Ánh mắt nàng rơi vào trên người của Dương Diệp:
- Biết vì sao năm đó ta cường đại như vậy không?
Dương Diệp lắc đầu.
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Tình. Đạo của ta thật ra cùng một đạo với ngươi. Bây giờ, nàng... có khả năng vượt qua đạo tình. Dương Diệp:
Nữ tử váy trắng xoay người nhìn về phía Dương Diệp:
- Trước khi bản tôn của ta phân giải, ta thật sự rất muốn bảo vệ tốt thế giới này, khi đó ta có thể ở bên ngoài trấn áp vũ trụ bốn chiều, bên trong ổn định vũ trụ ba chiều, cũng có thể nói cân đối hai vũ trụ... Nhưng ta quá mạnh mẽ, mạnh đến mức vũ trụ này đã không chịu nổi lực lượng của ta, cho nên 'ta tự mình phân giải. Trong bốn người chúng ta, nàng là mạnh nhất.
Nàng ngẩng đầu nhìn vê phía này mảnh không trung:
- Ngươi biết không? Vừa rồi, ta thậm chí không đỡ nổi một kiếm của nàng. Điều này chứng minh thực lực của nàng không kém hơn so với thời kì đỉnh phong của ta lúc trước. Hơn nữa, bây giờ nàng còn có thể di chuyển ở giữa vũ trụ ba chiều cùng vũ trụ bốn chiêu mà không ảnh hưởng tới hai vũ trụ này, điều này có nghĩa là...
Nói đến đây, nàng không nói nữa.
Dương Diệp cười gượng:
- Nói như vậy, chúng ta là chết chắc rồi saol
Nữ tử váy trắng lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Dương Diệp:
- Liều mạng thì có lẽ có lối raI Nàng vỗ nhẹ vài cái vào vai của Dương Diệp, khẽ nói:
- Cố gắng lên!
Nói xong, nữ tử váy trắng đã rời khỏi Hồng Mông tháp.
Phi Thăng Đài, Dương Diệp im lặng không nói.
Giờ phút này hắn đã thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nữ tử kia chắc chắn có mưu đồ rất lớn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là đối phương muốn Tiểu Bạch cùng Nhị Nhai
Chí thiện chí ác!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn không trung. Tiểu Bạch cùng Nhị Nha, chính là mạng của hắn. Hắn không muốn để cho các nàng có việc gì, nên nhất định phải liêu mạng.
Im lặng một lát, Dương Diệp trở lại bên trong phòng tu luyện.
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó đặt Kiếm Tổ ở trên đầu gối của mình và chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong đầu hắn chỉ còn một kiếm trước đói
Táng Mệnh Kiếm kìm chế Thiên Mệnh kiếm!
Nhưng ngay vừa rồi khi hắn dùng Táng Mệnh Kiếm liều mạng cùng Hành Đạo Kiếm, Táng Mệnh Kiếm của hắn lại hoàn bại! Kìm chế?
Dương Diệp khẽ lắc đầu, căn bản không tồn tại điều này! Sự thật chứng minh kiếm cuối cùng mạnh mẽ là vì người! Cũng không phải Táng Mệnh Kiếm kém hơn Hành Đạo Kiếm, nguyên nhân chủ yếu nhất là Dương Diệp hắn yếu hơn so với lão đại Thiên Mệnh!
Dưới tình huống này, hắn lấy kiếm gì cũng không có tác dụng!
Ngoài ra, trong giao đấu, hắn phát hiện ra lực lượng kiếm đạo của lão đại Thiên Mệnh!
Một loại lực lượng kiếm đạo chí thuần chí chân!
Trong một chớp mắt này, hắn rốt cuộc biết tại sao Kiếm Tổ của mình cùng mình vẫn thiếu một chút nữa mới đạt tới phàm kiếm!
Chút chệch lệch này chính là cực hạn!
Bên trong phòng tu luyện, Dương Diệp giống như lão tăng nhập định.
Một người một kiếm...
Bên ngoài Hồng Mông tháp.
Theo Đinh Thược Dược ra khỏi Hồng Mông tháp, đám người bên ngoài đại điện đều tràn vào trong.
Đinh Thược Dược liếc mắt nhìn mọi người, sau đó khẽ nói: - Không sao.
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Thược Dược trâm giọng nói:
- Mọi người cũng đừng lơ là thiếu cảnh giác, bây giờ đối diện của chúng ta còn có vũ trụ bốn chiều, người thần bí ở vùng đất Mạt Pháp, cùng với Thiên Mệnh, nói trắng ra, tương lai của mọi người vẫn mờ mịt chưa rõi
Hoang Doanh khẽ gật đầu:
- Lời Đinh cô nương nói, chúng ta tất nhiên đều hiểu, nhưng có Dương huynh, mọi người ít nhất sẽ yên tâm hơn. Về phần sau này cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi.
Mọi người đều gật đầu, đến thời điểm này, bọn họ ngoại trừ liều mạng ra cũng không bất kỳ lựa chọn nào.
Đâu hàng?
Người ta căn bản chướng mắt!
Bây giờ, mọi người trong vũ trụ ba chiều chỉ có thể đoàn kết nhất trí, như vậy mới có thể có hi vọng!
Đinh Thược Dược lại nói:
- Hiện tại mọi người trong thành đang bàng hoàng, các vị đi xử lý một chút! Mọi người đều gật đầu và đang muốn xoay người rời đi, đúng lúc này, Đinh Thược Dược đột nhiên lại nói:
- Hãy khoan đãi
Mọi người nhìn vê phía Đinh Thược Dược, Đinh Thược Dược im lặng một lát, sau đó nói:
- Mở cửa thành, sơ tán tất cả người dưới Mệnh cảnh.
Nghe vậy, vẻ mặt tất cả mọi người ở đó lập tức trở nên nghiêm trọng.
Định Thược Dược nói:
- Chúng ta phải chuẩn bị cho tình hình xấu nhất.