Chương 550: Đao ý lục trọng! (1)
Chương 550: Đao ý lục trọng! (1)Chương 550: Đao ý lục trọng! (1)
- Không thể nói cho ngươi biết!
Bạch phát nữ tử bỏ lại những lời này, liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó nàng xoay người đi. Lúc này đây, nàng hiển nhiên là không muôn dây dưa cùng Dương Diệp, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, thân hình nàng đã ở xa hơn vài chục trượng!
Dương Diệp thoáng do dự, sau đó huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, thúc giục Tật Phong Ngoa, hóa thành một đạo hắc tuyến đuổi theo! Cũng không phải hắn muốn quấn chặt lấy bạch phát nữ tử, chỉ là việc này thật sự có điểm quỷ dị, hắn cảm thấy có âm mưu gì đó đang nhằm vào hắn. Rốt cuộc là cái gì, hắn cũng không nói lên được, chỉ là một loại cảm giác!
Dân dần, mặt sắc Dương Diệp ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, với Tật Phong Ngoa dưới sự gia trì của Thân Hành Phù, vậy mà khoảnh cách giữa hắn với bạch phát nữ tử lại không chỉ không rút ngắn mà ngược lại còn càng ngày càng xa, từ vài chục trường mà hiện tại đã thành hơn ba mươi trượng!
Không chỉ có như thế, bạch phát nữ tử dường như còn miễn dịch Với hàn phong tại nơi này, Cửu U Hàn Phong một điểm cũng không ảnh hưởng tới nàng, còn hắn thì lại cân không ngừng thúc dục kiếm ý chống cự hàn phong. Nếu như là bình thường thì đương nhiên là không có gì, đơn giản chính là tiêu hao thêm một chút huyền khí. Nhưng hiện tại, chút tiêu hao ấy lại vô cùng trí mạng!
Bạch phát nữ tử này đến tột cùng là ai?
Mặc dù không đánh một trận với đối phương nhưng Dương Diệp tin tưởng, thực lực của bạch phát nữ tử này tuyệt đối không kém tam kiệt trung vực, thậm chí, so tam kiệt trung vực chỉ có mạnh. hơn chứ không có yếu hơn!
Còn có vị phụ thân trong miệng bạch phát nữ tử kia là ai? Vì sao đối phương lại muốn nàng gả cho Kiếm Hoàng đương đại? Kiếm Hoàng là mình, cũng có thể không phải là mình? Nếu như không phải là mình thì còn tốt, nhưng nếu như là chính mình thì đối phương làm vậy là có chủ ý gì?
Nghĩ một hồi lâu, thủy chung không có đáp án! Lắc đầu, Dương Diệp không nghĩ nữa, nhìn bạch phát nữ tử phía trước càng ngày càng xa, Dương Diệp hít sâu một hơi. Hắn biết rõ, nếu như không nghĩ ra được biện pháp khác, cứ tiếp tục như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đuổi kịp đối phương!
Nghĩ đến tận đây, Dương Diệp trâm ngâm một hồi, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời. Cho tới nay, hắn dường như đã quên mất một chuyện, chính là Ngự Kiếm Thuật có thể ngự kiếm phi hành! Trước kia, Ngự Kiếm Thuật tiêu hao huyền khí quá mức khủng bố, với thực lực Tiên Thiên cảnh, nếu hắn thi triển Ngự Kiếm Thuật thì được không bằng mất!
Nhưng hiện tại, hắn đã là vương giả cảnh, huyền khí trong cơ thể đã bỏ xa so với lúc còn là Tiên Thiên cảnh, hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để thi triển ngự kiếm phi hành sao?
Nghĩ vậy, Dương Diệp không do dự nữa, tâm niệm vừa động, một thanh Huyền kiếm hóa thành một đạo kiếm quang ở ngang người hắn, Dương Diệp thả người nhảy lên, đáp xuống trên thân huyền kiếm, sau đó tâm niệm vừa động, Huyền kiếm đã hóa thành một đạo kiếm quang bắn mạnh về phía xal
- Bành!
Bởi vì đột nhiên tăng nhanh tốc độ, Dương Diệp phản ứng không kịp, cho nên kiếm đã bay ra ngoài mà người Dương Diệp thì lại rơi xuống, nặng nề nện trên mặt đất, tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất! Tuy nhiên cũng may,
thân thể hắn cường hãn, chút va chạm ấy chẳng có hề hấn gì đối với hắn mà nói!
Đứng dậy, Dương Diệp rất là hưng phấn, bởi vì hắn phát hiện ra, ngự kiếm phi hành thực sự không còn là mơ nữa! Tuy là hắn bị rơi xuống, nhưng đây chẳng qua là bởi hắn chưa thích ứng được, còn Ngự Kiếm Thuật thì thực sự có thể ngự kiếm phi hành, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể thích ứng được tốc độ kial Một canh thần trôi qua, tuy rằng cứ hết lần này tới lần khác té xuống từ trên Huyền kiếm, thế nhưng khoảng cách giữa Dương Diệp cùng bạch phát nữ tử đã càng ngày càng gân. Chỉ có điều, ngự kiếm phi hành tiêu hao huyên khí khiến cho Dương Diệp nhịn không được cảm thấy có chút xấu hổ, nếu không phải hắn mỗi thời mỗi khắc đều hấp thu đá năng lượng thì e là huyền khí trong cơ thể hắn sớm đã tiêu hao sạch sẽ!
Bỗng dưng, bạch phát nữ tử dừng lại, quay người nhìn Dương Diệp đang đứng trên thân kiếm như lung lay sắp đổ, trong đôi mắt dần hiện ra một cỗ kinh ngạc cùng hiếu kỳ!
Đợi Dương Diệp tới gân, đứng ở trước mặt nàng, nàng mới nói:
- Ngự kiếm phi hành thuật của ngươi rất tinh diệu, hình như là dùng tâm niệm khống chế phải không?
Dương Diệp nặng nề hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Bạch phát nữ tử gật gật đầu, liếc Dương Diệp, sau đó nói:
-Thực lực của ngươi không tệ, nhưng mà đừng đi theo ta nữa. Phía xa là Minh Thần chi mộ, chỗ đó hàn phong sẽ càng ngày càng mạnh, linh hôn của ngươi không chịu được nhiều Hàn Phong xâm nhập đâu. Hơn nữa, chỗ đó có lẽ sẽ có rất nhiều gia hỏa Minh vực, nếu như bị bọn họ phát hiện ra, bọn họ sẽ gây bất lợi cho ngươi! - Ngươi không sợ bọn họ sao?
Dương Diệp hỏi:
- Công kích của bọn họ rất là quỷ dị, khiến cho người ta khó lòng phòng bị!
Bạch phát nữ tử lắc đầu, nói:
- Bọn họ đánh không lại tai
Dương Diệp: ”...'
Bạch phát nữ tử nhìn Dương Diệp, sau đó xoay người chuẩn bị đi, Dương Diệp vội vàng nói:
- Chúng ta có thể kết bạn cùng đi không? Ngươi biết đấy, ta lần đầu tiên tới đây, nếu như đi linh tinh thì sẽ rất nguy hiểm!
- Ngươi có chút yếu!
Bạch phát nữ tử nói thẳng thừng:
- Nếu là gặp phải những người Minh vực kia, ta cũng không có cách nào cứu ngươi, trở lại Cổ Vực thành đi! Nếu không thì đi tìm Huyền giả nhân loại lập tổ đội!
Mặt mày Dương Diệp tràn đầy hắc tuyến, hắn yếu sao? Được rồi, đối với rất nhiều người, hắn đúng là rất yếu! Nhưng mà so trong cùng giai, hắn tuyệt đối không thể tính là kẻ yếu. Thế mà nữ tử trước mắt này lại nói hắn yếu, lúc này Dương Diệp có chút muốn đánh tay đôi với đối phương rồi đấy! Có điều nghe xong mấy câu cuối cùng của đối phương, trong lòng hắn lại thấy có điểm không vui.