Chương 5507: Nàng chỉ mới là bắt đầu! (2)
Chương 5507: Nàng chỉ mới là bắt đầu! (2)Chương 5507: Nàng chỉ mới là bắt đầu! (2)
Nàng bước nhanh về phía xa.
Thiên Tú im lặng một lát cũng đi theo.
Theo Kỳ Bi Thiên dẫn đường, hai nàng đi tới một vùng biển rộng, ở giữa biển có một quan tài bằng đá đang trôi nổi.
- Đó là quan tài Thiên Đạo sao?
Thiên Tú hỏi.
Kỳ Bi Thiên lắc đầu:
- Tai
Thiên Tú quay đầu nhìn về phía Kỳ Bi Thiên, Kỳ Bi Thiên khẽ nói:
- Bản thể của tai
Thiên Tú nhíu mày:
- Ngươi không phải là người à?- Bản thể của tal
Thiên Tú nhíu mày:
- Ngươi không phải là người à?
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Ta là người, nhưng chỉ có một nửa. A Tú, ngươi giúp ta phá vỡ phong ấn của quan tài bằng đá này. Thiên Tú khẽ gật đầu mà không hỏi gì nữa.
Kỳ Bỉ Thiên trực tiếp lao vê phía quan tài bằng đá này, đúng lúc này, quan tài bằng đá đột nhiên chấn động mạnh, mấy đường kiếm khí rất mạnh nhanh chóng bắn ra khỏi quan tài bằng đá, cho dù là giờ phút này Kỳ Bỉ Thiên cũng không dám sơ suất!
Bởi vì kiếm khí kia là do Thiên Mệnh thời kì đỉnh phong lưu lại!
Kỳ Bỉ Thiên cách không nhẹ nhàng đảo qua mấy kiếm quang phía xa, một bàn tay khổng lồ liền hiện ra và trực tiếp đánh vào trên mấy kiếm quang đó, nhưng lại bị chúng cắt thành vô số mảnh.
Mà lúc này, A Tú đột nhiên tìm đến, ngay sau đó, một mảnh ánh sáng u ám trực tiếp quét vê những kiếm quang.
Âm ầm...
Trên mặt biển, từng cột nước không ngừng phóng lên cao.
Sau một lúc lâu, ở dưới sự liên thủ của hai nàng, mấy kiếm quang này trực tiếp bị trấn áp, hủy diệt.
Kỳ Bỉ Thiên đi tới trước quan tài bằng đá và bấm tay bắn ra, nắp quan tài bằng đá trực tiếp bay ra ngoài. Kỳ Bỉ Thiên nhìn bên trong quan tài bằng đá rất lâu rồi khẽ nói:
- A Tú, canh gác giúp tam một lát!
Thiên Tú gật đầu. Kỳ Bỉ Thiên nhảy vào trong quan tài bằng đá, quan tài bằng đá chấn động mạnh, nước biển bắt đầu nổi sóng...
Dương Diệp rời khỏi vết nứt không gian nhưng không trở lại Vĩnh Hằng Quốc, mà đi tìm kiếm Hắc Muội, nhưng hắn thất vọng.
Hắc Muội, nữ tử váy trắng đều biến mất không thấy!
Khi cả tộc vũ trụ bốn chiêu đến Vĩnh Hằng Quốc, các nàng đã không xuất hiện, lúc đó hắn cảm thấy có chút không bình thường, bởi vì Hắc Muội cùng nữ tử váy trắng vẫn luôn ngăn cản vũ trụ bốn chiều.
Mà ở thời điểm quan trọng này, các nàng lại đều không ở đây!
Rất không bình thường.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, hắn không muốn lại bỏ đi như vậy, thần thức của hắn thi triển ra, rất nhanh, thân thức của hắn về phía tất cả tinh không mịt mùng lan tràn rời đi. Rất nhanh, thân thức của hắn thả ra khoảng cách đã nhanh đạt đến cực hạn!
Dương Diệp có chút thất vọng và đang muốn thu hồi thần thức, đúng lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, không gian cách hắn mấy trăm trượng đột nhiên tách ra và có một nữ tử đi ra.
Đó chính là Hắc Muội!
Nàng mặc chiếc váy đen, vẻ mặt vĩnh viễn lạnh lùng, không có cảm xúc! Hắc Muội đi tới trước mặt Dương Diệp:
- Làm gì vậy?
Lạnh lùng, trực tiếp!
Dương Diệp cười gượng:
- Nhớ các nàng không được saol
Hắc Muội lạnh lùng liếc nhìn Dương Diệp:
- Ta thấy ngươi là muốn chết!
Dương Diệp:
Hắc Muội quay đầu nhìn về phía vũ trụ ba chiều:
- Nàng sẽ nhanh chóng ra tay thôi.
- Lão đại của các ngươi sao?
Dương Diệp hỏi.
Hắc Muội gật đầu.
Dương Diệp trâm giọng nói:
- Ta vẫn không hiểu vì sao nàng không tự mình ra tay, nếu như nàng tự mình ra tay thì bất kể là vũ trụ bốn chiều hay vũ trụ ba chiều căn bản không thể ngăn cản được nàng!
Hắc Muội nhìn thẳng vào Dương Diệp: - Trước đây, sau khi ta hoàn chỉnh giải thể mình, bốn người chúng ta đã hứa bảo vệ vũ trụ ba chiều, nàng cũng đã hứa. Ngay từ lúc đầu, nàng cũng làm như vậy, có nàng ở đó, vũ trụ bốn chiều chưa bao giờ vượt qua lôi trì nửa bước! Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng mạnh, mạnh mẽ đến mức... đã vượt xa "Ta hoàn chỉnh trước đây.
Nói đến đây, nàng im lặng sau một lát, sau đó lại nói:
- Bây giờ nàng chỉ cân muốn có thể lập tức diệt vũ trụ ba chiều!
Dương Diệp:
- Ngươi sợ rồi sao?
Hắc Muội đột nhiên hỏi.
Dương Diệp gật đầu:
- Ta đúng là hơi sợ.
Nói không sợ là gạt người, thực lực của nữ tử kia đã nghịch thiên! Đương nhiên, sợ thì sợ, không có nghĩa là hắn sẽ khiếp sợ. Hắn biết hắn cùng Thiên Mệnh cuối cùng sẽ có đánh một trận!
Một trận chiến này căn bản không cách nào tránh khỏi!
Hắc Muội liếc nhìn Dương Diệp:
- Nàng không sẽ đích thân diệt vũ trụ ba chiêu, nhưng nàng sẽ đích thân tiêu diệt ngươi, còn cả có những cường giả Mệnh cảnh của vũ trụ ba chiều, nàng sẽ làm vũ trụ ba chiều tự mình hủy diệt, đây là mục đích của nàng!
- Vì sao?
Dương Diệp nhíu mày, có chút không hiểu.
Nữ tử váy đen khẽ nói:
- Ta trước kia là sinh đạo cũng là đạo của nàng, nàng cứu muôn dân trăm họ trong thiên hạ, hiểu sinh đạo, nhưng nếu như nàng tự tay tiêu diệt vũ trụ ba chiều thì chính là đang hủy đạo của mình, phủ định đạo của mình, sinh đạo mà nàng từng lĩnh ngộ trước đó sẽ phá hủy. Nhưng nếu như vũ trụ ba chiều bị người khác tiêu diệt, vậy thì lại khác. Nàng có thể lấy một thị giác siêu nhiên thấy được vũ trụ ba chiêu hủy diệt, lấy điêu này để lĩnh ngộ thật sự đại đạo sinh tử. Đương nhiên, nàng sở dĩ bất diệt cũng có thể là niệm tình một người năm đó... Ta không muốn nói chuyện này với ngươi, nên ngươi cũng đừng hỏi.
Nói ở đây, nàng thoáng dừng lại một chút, sau đó lại nói:
- Nàng sử dụng rất nhiều thời gian tới lĩnh ngộ sinh đạo, tất cả mọi đại đạo trên thế gian không ngoài hai chữ sinh tử. Một khi nàng lĩnh ngộ tử đạo, hai đạo sinh tử mới thật sự đại viên mãn, khi đó nàng... thật sự là thân. Không, cho dù là thân cũng không lợi hại bằng nàng. Dương Diệp lắc đầu:
- Làm cho chúng sinh thành đạo của nàng sao?
Hai tay Hắc Muội chậm rãi nắm chặt lại:
- Dã tâm của nàng không đơn thuần là như vậy.
- Có ý gì?
Dương Diệp nhìn về phía Hắc Muội, nhíu mày.
Hắc Muội nhìn thẳng vào Dương Diệp:
- Dã tâm của nàng rất lớn, diệt chúng sinh thành đại đạo có thể chỉ là sự bắt đầu của nàng thôi!
Khóe miệng Dương Diệp thoáng giật:
- Ngươi đừng làm ta sợ...