Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 5444 - Chương 5515: Đánh Ván Cờ! (2)

Chương 5515: Đánh ván cờ! (2) Chương 5515: Đánh ván cờ! (2)Chương 5515: Đánh ván cờ! (2)

Nếu như không có những cường giả của vũ trụ bốn chiều kia, rất nhiều năm sau, bọn họ nhất định sẽ bắt đầu tính toán, thậm chí sẽ có mâu thuẫn rất lớn phát sinh, đây là thói hư tật xấu của con người. Nhưng có những cường giả của vũ trụ bốn chiều kia tồn tại, vũ trụ ba chiều vĩnh viễn không dám loạn! Đổng thời có vũ trụ ba chiều tồn tại, vũ trụ bốn chiều cũng không dám làm loạn!

Hai bên đã hình thành một cán cân bảng!

Đinh Thược Dược ngẩng đầu nhìn về chân trời phía xa, bây giờ vũ trụ ba chiều cơ bản đã yên ổn, nhưng nàng biết rất rõ ràng, điều này chỉ là tạm thời thôi. Trên đám mây kia còn có một nữ nhân!

Tất cả tương lai sau này đều là dựa vào một ý niệm của nữ tử kial

Và cả Dương Diệp!

Nghĩ đến Dương Diệp, ánh mắt Đinh Thược Dược dần dần có chút ngây dại. Người nhất định phải trở về đấy!

Một linh quan tài trôi nổi ở nơi nào đó trên mặt biển, cách đó không xa có một nữ tử nhỏ nhắn đang ngồi xếp bằng. Nữ tử này chính là Thiên Tú!

Thiên Tú liếc nhìn linh quan tài. Đã mấy ngày rồi, nàng không thấy trong linh quan tài có bất cứ động tĩnh gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được khí tức trong linh quan tài này!

Sau một lát, Thiên Tú thu hồi ánh mắt và từ từ nhắm hai mắt lại.

Một chỗ trong tinh không.

Một kiếm tu mặc trường bào hình mây trắng không ngừng đi sâu vào trong tinh không, hắn đi nhanh hơn trước rất nhiều.

Kiếm tu cứ rời đi như vậy!

Thật ra, phương thức tu luyện của hắn khác với người đời, đi của hắn chính là đang tu luyện. Kiếm đạo của hắn chính là đi ra từng bước một như vậy.

Kiếm tu đi ở trong thế gian!

Trong thế giới nào đó.

Dương Diệp vẫn còn đang đại chiến cùng ba nàng, nói là đại chiến thì không bằng nói là chịu đòn, bị ba nàng bao vây tấn công, từ đầu tới bây giờ Dương Diệp gần như không bất kỳ sức đánh trả nào.

Thật ra, nói là áp chế Dương Diệp còn không bằng nói là đang cho Dương Diệp ăn chiêu!

Kiếm đạo của Dương Diệp đã đạt đến cực hạn của bản thân lúc nào, hắn phải dựa vào lĩnh ngộ, trong thời gian ngắn lại căn bản không có khả năng lý giải được, nếu không thể hiểu ra được vậy thì ép!

Ép Dương Diệp ra khỏi cực hạn của cực hạn!

Mục đích của ba nàng chính là như vậy!

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, vết thương trên người của Dương Diệp càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng, toàn thân hắn giống như bị thiên đao vạn quả, từ trên xuống dưới đây những vết kiếm.

Lúc này, thần kinh Dương Diệp cực kỳ căng thẳng, chỉ cần có chút lơ là thì hắn sẽ bị một kiếm lấy mạng!

Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ trải qua loại chiến đấu này.

Cũng vào giờ phút này, kiếm đạo sinh tử của hắn đạt tới cực hạn của bản thân, phải nói là mỗi giây mỗi phút mỗi một kiếm của hắn đều là một kiếm sinh tử, đều quyết sinh tử! Đáng tiếc là ba nàng liên thủ, Sinh Tử Quyết của hắn tuyệt đối không hiệu quả gì quá lớn!

Thực lực của ba nàng gộp chung một chỗ đã vượt xa hắn!

Đến cuối cùng, Dương Diệp không thể không lấy ra Sinh Tử Kiếm vực!

Trong chớp mắt này, hắn phản công ngược lại ba nàng, đồng thời đẩy lui ba nàng, nhưng thoáng cái, Sinh Tử Kiếm vực của hắn lại trực tiếp bị phá đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt đã một tháng sau.

Dương Diệp cũng có tiến bộ, phải nói là đặc biệt rố ràng, nhưng hắn vẫn không có cách nào lấy sức một mình thắng ba nàng.

Lại qua một tháng.

Ngày này, ba nàng ngừng lại.

Dương Diệp nằm trên mặt đất, cả người giống như một bãi bùn! Nhưng trong lòng hắn đặc biệt thoải mái!

Trong khoảng thời gian này, hắn chiến đấu vô cùng sảng khoái.

Hắn thật sự phát ra tất cả thực lực của mình mà hoàn toàn không giữ lại. Sau đó hắn phát hiện ra một điểm, đó chính là hóa ra mình còn có thể làm tốt hơn, còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, còn có thể trở nên mạnh hơn nữal

Vĩnh viễn không có cực hạn!

Đồ Sát liếc nhìn nữ tử váy trắng cùng Hắc Muội:

- Ta đi đây!

Hắc Muội gật đầu:

- Bảo trọng! Nữ tử váy trắng cũng nói:

- Bảo trọng!

Đồ Sát liếc mắt nhìn hai nàng và do dự một lúc mới than khẽ:

- Chúng ta không nợ gì thế giới này, hai người ngươi không nhất thiết phải...

Nữ tử váy trắng mỉm cười:

- Đây là lựa chọn của chúng ta.

Đồ Sát khẽ gật đầu và xoay người rời đi.

- Cảm ơn!

Lúc này, Dương Diệp đột nhiên nói.

Đồ Sát dừng bước lại:

- Ta giúp các nàng thôi!

Nói xong, nàng đã biến mất ở phía xa.

Đúng lúc này, có biến hóa khác thường lại đột nhiên xuất hiện, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của ba người Dương Diệp!

Hành Đạo Kiếm!

Hai mắt Dương Diệp híp lại:

- Cuối cùng cũng muốn ra tay rồi sao? Hành Đạo Kiếm đột nhiên rơi vào trước mặt Dương Diệp, ngay sau đó có một giọng nói xuất hiện:

- Lên kiếm!

Dương Diệp nhìn nữ tử váy trắng cùng Hắc Muội liếc mắt:

- Các ngươi đã làm đủ nhiều cho vũ trụ này rồi. Còn lại, cứ để ta tới!

Nói xong, hắn bước lên Hành Đạo Kiếm.

Xuy!

Hành Đạo Kiếm biến mất ở phía chân trời.

Ở đó, nữ tử váy trắng cùng Hắc Muội liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hai nàng cùng đi về phía chân trời.

Hành Đạo Kiếm chở Dương Diệp ngự kiếm lao vút lên trời cao và rời đi, một đường xuyên qua không gian, rất nhanh, hắn nhìn thấy một chỗ đám mây.

Khi Dương Diệp bước lên đám mây, Hành Đạo Kiếm đột nhiên quay nhanh về phía không trung của Vĩnh Hằng giới.

Một kiếm kia lại lơ lửng ở trên không trung của Vĩnh Hằng giới như vậy.

Trên đám mây, nữ tử mỉm cười:

- Nếu ngươi đánh cờ thua. Vũ trụ ba chiều sẽ không còn!
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0