Chương 5519: Hành đạo, thay trời hành đạo! (2)
Chương 5519: Hành đạo, thay trời hành đạo! (2)Chương 5519: Hành đạo, thay trời hành đạo! (2)
Xuy!
Nữ tử cầm song kiếm lập tức bay ra ngoài.
Ngoài trăm vạn dặm, nữ tử cầm song kiếm ngừng lại, trước ngực nàng xuất hiện một lỗ máu. Cùng lúc đó, cơ thể năng tự nhiên có chút mờ ảo.
Thiên Mệnh nhìn nữ tử giống hệt mình cách đó không xa và cười nói:
- Vốn là cùng cây nên ta cũng không muốn chém tận giết tuyệt, ta muốn theo đuổi đạo của mình, các ngươi cần gì phải ngăn cản ta?
- Câm miệng!
Nữ tử cầm song kiếm đột nhiên giận dữ gầm thét lên:
- Ngươi còn nhớ rõ năm đó vì sao 'Ta' tu kiếm không?
Vẽ tươi cười của Thiên Mệnh dần dần biến mất. Vẻ tươi cười của Thiên Mệnh dân dần biến mất.
Nữ tử cầm song kiếm chậm rãi đi về phía Thiên Mệnh
- Năm đó, Thiên Đạo bất nhân, lấy thần lôi diệt thế khiến cả nhà người đều chết. Ca ca dẫn theo "ta" năm đó chạy trốn, khi đó hắn tám tuổi, 'Ta' sáu tuổi. Ngươi còn nhớ rõ năm đó hắn chết thế nào không?
Thiên Mệnh khẽ nói:
- Nhớ, hắn để lại nửa cái bánh bao duy nhất trên người lại cho ta...
- Sau đó thì sao?
Nữ tử cầm song kiếm gần như tức giận gào thét. Chẳng biết từ lúc nào, trên gương mặt nàng đã đầm đìa nước mắt.
Thiên Mệnh chậm rãi nắm chặt tay phải và từ từ nhắm hai mắt lại.
Trong đầu nàng xuất hiện cảnh tượng đã rất lâu không xuất hiện qua.
Đó là một thế giới vào ngày diệt vong, phía chân trời là rất nhiêu thân lôi màu đen, không ngừng phá hủy tu luyện giả trên mặt đất.
Mà ở trong một dãy núi có một nam hài chỉ bảy tám tuổi cõng một nữ hài gương mặt đầy vết bẩn đang chạy nhanh, giày của nam hài đã rách, trên chân của hắn đầy vết thương!
Mà ở trên đỉnh đầu của hai đứa trẻ là sấm chớp rên vang.
Cứ như vậy, nam hài cõng nữ hài chạy tới một khe núi hẹp, chỗ này rất nhỏ, chỉ nhét vừa hai đứa. Nam hài lau mồ hôi trên mặt và ôm thật chặt lấy nữ hài:
- Thanh Nhi đừng. . đừng sợ...
Có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện ra giọng nói của mình đang run rẩy.
Nữ hài nắm chặt tay của nam hài và xuyên qua khe núi nhìn ra ngoài, tất cả không trung bên ngoài đều là rất nhiều lôi điện chớp hiện, hơn nữa thỉnh thoảng còn có các loại quái vật khổng lồ bay vút qua.
Tiểu nữ hài khẽ nói:
- Ca, ca ca... Những tia điện kia là gì vậy? Còn có những thứ đang bay nữa. Sao bọn... bọn chúng lại ăn thịt người...
Tiểu nam hài liếc nhìn phía chân trời, ở đó thỉnh thoảng lại có lôi điện đánh xuống, mỗi khi lôi điện hạ xuống sẽ vang lên một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Tiểu nam hài run rẩy nói:
- Những... những tia điện kia... Phụ thân nói là do trời xanh đánh xuống để trừng phạt chúng ta...
- Trừng phạt ạ?
Tiểu nữ hài nhìn vê phía tiểu nam hài:
- Vì... vì sao? Chúng... chúng ta làm gì sai sao? Tiểu nam hài ôm chặt lấy tiểu nữ hài kèm theo tiếng khóc nức nở:
- Phụ thân... Phụ thân nói, thân muốn chúng ta chết thì chúng. . chúng ta phải chết... Phụ thân cùng mẫu thân đều... đều chết hết rồi. Chúng... chúng ta nhất định phải sống thật tốt...
Tiểu nữ hài quay đầu nhìn về phía bầu trời ngoài khe núi, trong đôi mắt nhỏ có chút mê man.
Bên ngoài khe núi, trời đất bị vô số lôi điện bao trùm, còn có đủ loại đại yêu ngang ngược không chút e ngại.
Bên trong khe núi, hai tiểu hài tử ôm nhau thật chặt.
Một buổi tối nào đó.
- Ca, ta, ta đói.
Tiểu nam hài lấy ra nửa cái bánh bao đưa tới trong tay tiểu nữ hài:
- Thanh, Thanh Nhi ăn đi...
Tiểu nữ hài cắn một cái, dường như nghĩ đến cái gì lại đưa cho tiểu nam hài:
- Ca, ca, ca ăn...
Tiểu nam hài lắc đầu:
- Ca, ca ăn rồi... Thanh Nhi ăn đi. Nói xong, hắn còn cố ý nuốt nước bọt.
Tiểu nữ hài tin là thật.
Nửa đêm.
Bên ngoài khe núi vẫn là sấm chớp rền vang, còn có đại yêu thỉnh thoảng phát ra tiếng gâm gừ.
Tiểu nam hài ôm thật chặt tiểu nữ hài, giọng hắn có chút yếu ớt:
- Thanh, Thanh Nhi... Ca ca nhớ, ngươi, ngươi hình như thích luyện kiếm!
Tiểu nữ hài gật đầu:
- Thanh Nhi muốn bảo vệ ca ca và cả phụ thân cùng mẫu thân...
Tiểu nam hài đột nhiên chảy nước mắt, nhưng tiểu nữ hài trong đêm tối cũng không nhìn thấy được.
Tiểu nam hài nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu nữ hài:
- Thanh Nhi... nếu như, nếu như sau này ngươi trở nên lợi hại, nhất định, nhất định phải, phải bảo vệ, bảo vệ những kẻ yếu ớt như chúng ta... Mẫu thân cùng... phụ thân, phụ thân nếu có người bảo vệ, bảo vệ, lại không chết... Còn... còn nữa, phải đánh chết thần gì đó bên ngoài kia... Bọn họ... Ca đói quá... đói quá...
Hừng đông.
Tiểu nam hài không nhúc nhích, cơ thể đã lạnh. Tiểu nữ hài chôn tiểu nam hài ở bên trong khe núi. Nàng quỳ gối trước khe núi một ngày một đêm.
Ngày thứ hai, tiểu nữ hài đứng dậy và xoay người đi về phía ngoài dãy núi. Trên đường đi, nàng gặp phải một vài thi thể, nàng đi tới trước một thi thể trong đó và nhặt lấy một thay kiếm. Nắm thanh kiếm đó trong tay, trong mắt nàng hiện ra vẻ hờ hững cùng lạnh lùng không hợp với với tuổi:
- Sau này ngươi gọi là o Hành Đạo Kiếm theo ta thay trời hành đạo.
Cứ như vậy, tiểu nữ hài cầm thanh kiếm kia về phía ngoài dãy núi...