Chương 569: Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu! (2)
Chương 569: Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu! (2)Chương 569: Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu! (2)
- Đều mẹ nó nhìn cái gì nữa, chưa thấy qua Băng Linh Quả sao, nhìn bộ đức hạnh này của các ngươi thật sự là mất mặt! Từ giờ trở đi, chia thành tốp nhỏ, cố gắng mà tu luyện cho ta. Vương giả cảnh, ta mặc kệ các người dùng biện pháp gì, các ngươi nhất định phải đạt tới Vương giả cảnh Ngũ phẩm trở lên trong thời gian ngắn nhất. Còn Thiên cảnh, các ngươi cò mệt chết cũng phải tu luyện tới Vương giả cảnh cho ta, không được thì con mẹ nó tự sát đi, đừng lãng phí tài nguyên tu luyện của các huynh đệ. Tất cả mọi người còn có huyết hải thâm cừu muốn báo đói
- RỐI
Đám người cùng hô lên mà gật đầu! Nguyên bản, trong lòng bọn họ, Lãnh Quân cũng không có uy vọng cao như vậy, thậm chí rất nhiều người còn đều không phục hắn. Thế nhưng bọn hắn không thấy được thái độ của Dương Diệp đối với Lãnh Quân sao? Tại đây chẳng có ai ngu ngốc, bọn họ biết Dương Diệp đang thông qua Lãnh Quân để khống chế bọn họ, bất quá cũng không có việc gì, dù sao thì cũng chỉ là mười năm mà thôi, trong đoạn thời gian. này lại còn được đại tài chủ Dương Diệp cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng, bọn hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt!
Dương Diệp quét mắt nhìn đám người một chút, sau đó nói: - Dương Diệp ta nói lời giữ lời, mười năm sau sẽ thả các ngươi tự do, nhưng ta nói trước chuyện xấu, nếu như trong mười năm này Có ai lá mặt lá trái với ta thì ta sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết!
Nói đến đây, Dương Diệp dừng lại một chút, sau đó nói:
- Ta biết các ngươi thân pháp rất tốt, nhưng hiện tại các ngươi đừng khiêu chiến những huyền giả tại chiến trường cổ, trong đám bọn hắn có người rất cường hãn, các ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu! Hiện tại, chuyện các ngươi phải làm chỉ có một việc, đó chính là mạnh lên cho ta. Phải mạnh lên, rõ chưa?
- Đã rõi
Đám người đồng thanh nói.
Dương Diệp gật gật đầu, sau đó nhìn vê phía Lãnh Quân, nói:
- Khi ta cần các ngươi, nên liên lạc với các ngươi như thế nào?
Lãnh Quân nhíu mày trâm giọng nói:
- Nguyên bản chúng ta dùng hào tiễn, nhưng hiện tại chúng ta đã thoát ly khỏi tổ chức Huyết Tdhủ, vậy nên dĩ nhiên là không thể dùng cái này nữa, cho nên, ta cũng không biết nên dùng phương pháp để liên lạc!
Dương Diệp trâm ngâm, sau đó nói:
- Vậy thì dùng Truyền Âm Phù đi, Truyền Âm Phù của ta là Truyền Âm Phù thượng phẩm, trong ngàn dặm đều có thể liên hệ với các ngươi!
Nghe vậy, Lãnh Quân nheo mắt, đại tài chủ! Ngay cả Truyền Âm Phù cũng đều có, hơn nữa còn là thượng phẩm...
Lãnh Quân cùng đám người rời đi, mang theo một nửa tài sản trên thân Dương Diệp. Dương Diệp đương nhiên là có chút đau lòng, đặc biệt là đống đã năng lượng, bởi vì vấn đề của tiểu tuyền mà hắn đã hao phí mấy vạn đá năng lượng, hiện tại lại đưa cho đám người Lãnh Quân năm vạn viên, nói cách khác, hiện tại hắn chỉ còn lại không tới hai vạn viên đá năng lượng!
Có điêu còn may, trên người hắn vẫn còn mười viên đá năng lượng cực phẩm, thứ này hắn một mực không nỡ dùng, bởi vì thật sự là quá trân quý, về sau có lẽ có tác dụng khác!
- Ai, xem ra cần phải tiếp tục đi cướp rồi!
Tại chỗ, Dương Diệp hít một tiếng, sau đó quay người nhìn về phía một gốc cây, nói:
- Đã tới rồi thì đi ra đii
Nói xong, Hiểu Vũ Tịch từ sau thân cây chậm rãi đi ra, nhìn Dương Diệp một chút, Hiểu Vũ tịch nói:
- Không phải ta theo dõi ngươi, chỉ là...
Dương Diệp cười cười, ngắt lời nàng, nói: - Ngươi không cần giải thích, ta biết
Khóe miệng Hiểu Vũ Tịch có chút cong lên, tiếu dung còn chưa nở rộ đã lại vội vàng thu lại, sau đó thần sắc bình tĩnh nói:
- Vừa rồi thân pháp của những người kia cực kỳ quỷ dị, bọn hắn là sát thủ sao?
Dương Diệp cũng không giấu diếm, khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vật, ngươi biết đấy, ta ở đây có rất nhiều cừu nhân, dù sao thì cũng phải tìm chút giúp đỡ đi!
- Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì!
Hiểu Vũ Tịch hỏi.
Dương Diệp nhẹ cười, nói:
- Ta làm người rất công đạo, người khác đối với ta ra sao, ta liền đối với người khác như vậy. Đối với yêu tộc cùng ma tộc hay là nhân loại, kỳ thật ta đều đối xử như nhau, chỉ cần bọn hắn không trêu chọc ta thì ta sẽ không trêu chọc bọn hắn. Thế nhưng, đáng tiếc thay, mặc kệ là yêu tộc hay à ma tộc hoặc là nhân loại, bọn họ đều muốn đưa Dương Diệp ta vào chỗ chết. Nếu đã vậy thì ta cũng chỉ có thể ăn miếng trả miếng! Bọn hắn không giết được ta thì ta sẽ giết sạch bọn hắn!
- Ngươi muốn đối địch với toàn bộ ma tộc, yêu tộc, Minh Tộc cũng như nhân loại sao? Hiểu Vũ Tịch biến sắc, trâm giọng nói.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ngươi cảm thấy nếu ta không đối địch với bọn hắn thì bọn hắn sẽ buông tha cho ta sao? Sẽ không. Con người đều là như vậy, ngươi càng lùi lại, càng mêm yếu thì đối phương lại càng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Cho nên, không phải là ta muốn đối địch với bọn hắn, mà là bọn hắn muốn đối địch với ta! Đã vậy thì Dương Diệp ta liên giết một trận thống thống khoái khoái đi!
- Ngươi giết tất cả sao?
Hiểu Vũ Tịch trâm giọng nói.
Dương Diệp tà mị cười một tiếng, trong mắt lóe lên một vòng lệ khí, nói:
- Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!