Chương 576: Chết thêm một lân? (1)
Chương 576: Chết thêm một lân? (1)Chương 576: Chết thêm một lân? (1)
Minh Thần thương dài khoảng một trường năm được tiêu trảo nhỏ nhắn xinh xắn của Tử Điêu đỡ lấy, tỉ lệ thân hình của cả hai nhìn qua có chút buôn cười.
Tử Điêu quan sát Minh Thần thương một chút, sau đó đưa nó tới trước mặt Dương Diệp, lập tức lộ ra một nụ cười cực kì xán lạn. Hiển nhiên, nó cho rằng nó cùng Dương Diệp đã lại có thêm một bảo bối!
Dương Diệp thì dở khóc dở cười, kỳ thật hắn không có hứng thú với Minh Thần thương, bởi vì hắn chỉ dùng kiếm. Còn nữa, Minh Thần thương hiện tại chính là một thứ đồ phỏng tay đó nhai! Ai lấy nó thì sẽ phải tiếp nhận sự trả thù điên cuồng của ba người Ma Kha! Mục tiêu của hắn chỉ là Cử U Hàn Phong, đối với Minh Thần thương xác thực chưa từng động tâm. Vả lại, trước khi đoạt được Cửu U Hàn Phong, hắn cũng không muốn trêu chọc kẻ địch mạnh!
Bất quá, bây giờ đã đoạt được, muốn bảo hắn giao ra thì tất nhiên là không thể
Tử Điều hiển nhiên cũng ý thức được Minh Thần thương mà nó đoạt về có ý vị như thế nào, lúc nó hiến bảo vật Minh Thần thương tới trước mặt Dương Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn Vo chỉ tràn đầy tiếu dung hưng phấn. Nhìn thấy một màn 'không tin không phổi' như thế, Hiểu Vũ Tịch nhịn không được mà giật giật khóe mắt. Minh Thần thương đúng là đồ tốt, thế nhưng có thể loạn đoạt về sao? Không phải sao, tam kiệt Trung Vực còn có đám người Hồn U lúc trước nguyên bản còn đang kịch chiến kia nay đã ngừng lại, sau đó ánh mắt như điện mà phóng về vị trí bọn họ bên này...
Hiểu Vũ Tịch nhìn Tử Điêu một chút, sau đó lại nhìn Dương Diệp một chút, sau đó tay trái chậm rãi nắm lấy chuôi đao.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó cười cười với Tử Điêu, lập tức nắm lấy Minh Thần thương vào trong tay. Ngay lập tức, một cỗ lực lượng kỳ dị từ trong thương truyền đến, đánh tới trong cơ thể cùng thức hải của hắn. Dương Diệp hừ lạnh một tiếng, kiếm ý phun ra, lập tức trấn áp cỗ lực lượng kia xuống!
Cầm Minh Thần thương, thân hình Dương Diệp khẽ động, đi tới trước mặt đám người Ma Kha. Không phải là hắn không muốn trốn, mà là lúc này bọn hắn căn bản trốn không thoát, bởi vhì kia Mục Quân cùng đám người Ma Kha đã bao vây bọn hắn! Hiện tại nếu như trốn chạy thì sẽ bị toàn bộ mấy kẻ yêu nghiệt nhất đại lục huyền giả vây công!
Mặc dù Dương Ddiệp tự tin nhưng cũng còn chưa có tự tin đến mức một thân một mình đơn độc đấu với cả đám người!
Lúc này, một làn gió thơm nhàn nhạt đánh tới, Dương Diệp bỗng nhiên qucay đầu, chỉ thấy Hiểu Vũ Tịch đã xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nhìn thấy Hiểu Vũ Tịch, trong lòng Dương Diệp ấm áp, sau đó nói:
- Đa tại
Hiểu Vũ Tịch nhìn Dương Diệp một cái, không nói gì, chỉ nắm chuôi đao càng thêm chặt.
Thấy là Dương Diệp, lông mày Ma Kha lập tức nhíu lại thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu nồng đậm, trầm giọng nói:
- Đan điền của ngươi vẫn dùng được sao?
Hồn U cũng nhíu chặt lông mày.
Hiển nhiên, hắn cũng vô pháp lý giải vì sao đan điền của Dương Diệp lại vẫn vô sự. Phải biết rằng, đan điền là căn bản của huyền giả, nơi này là địa phương yếu ớt nhất, cũng là nơi quan trọng nhất của một huyền giả. Nếu như nơi này bị hủy đi, so với chuyện kinh mạch toàn thân đứt đoạn còn muốn nghiêm trọng hơn, bởi vì trên đời này chưa xuất hiện thiên tài địa bảo nào có thể trị liệu đan điền!
- Sự thật đã phơi bày ngay trước mặt ngươi, còn cần ta dùng ngôn ngữ để chứng thực sao?
Dương Diệp nhẹ giọng cười cười, sau đó giương lên Minh Thần thương trong tay, nói: - Ma Kha, ngươi muốn thanh thương này?
- Ngươi lại chết một lần nữa sao?
Ma Kha nhắm hai mắt lại, trâm giọng nói.
- Thử một chút coi sao?
Dương Diệp nhướn lông mày, nói.
Tay phải Ma Kha bỗng nhiên nắm chặt, ngay khi hắn muốn xuất thủ, đúng lúc này, Mục Quân một bên đột nhiên nhìn Dương Diệp Cười nói:
- Không tệ, dám đối mặt với Ma Quân đời tiếp theo của ma tộc như thế, mặc kệ ngươi có phải là Kiếm Hoàng tương lai hay không, chỉ bằng phần gan dạ này cũng đủ khiến cho ngươi có thể kiêu ngạo tại đại lục huyền giải
- Ngươi từng nghe qua về ta?
Nhìn Mục Quân, Dương Diệp hỏi.
- Chuẩn Kiếm Hoàng, có ai lại chưa từng nghe qua?
Mục Quân cười nói.
- Ngươi muốn thanh thương này?
Dương Diệp đột nhiên hỏi.
Mục Quân sững sờ, sau đó cười to một tiếng, nói: - Thú vị lắm. Được, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nói đi, điêu kiện là gì?
- Ngươi có thể đưa ra lợi ích gì?
Dương Diệp lập tức hứng thú, Minh Thần thương à một thứ đồ phỏng tay, đối với hắn còn không có tác dụng gì, nếu như có thể dùng vật này đổi lấy một vài vật hữu dụng đối với mình, sau đó lại ném thứ đồ phỏng tay này đi, vậy thì đương nhiên là không thể tốt hơn!
Lúc này, Lý Thanh Thủy trong tam kiệt Trung Vực đột nhiên nói:
- Dương Diệp, nếu như ta là ngươi, ta sẽ chủ động giao ra Minh Thần thương! Cùng chúng ta cò kè mặc cả, ngươi cũng phải nhìn xem chính mình có tư cách hay không!
- Ta đang cùng ngươi cò kè mặc cả sao?
Dương Diệp nhìn về phía Lý Thanh Thủy, nói:
- Làm ơn đi, ngươi chớ tự mình làm ra vẻ tốt đẹp có được không? Về phần ta có tư cách kia hay không thì ta cũng không biết, dù sao thì ta cũng chỉ biết là, chỉ cần ta nguyện ý, chuôi thương này lúc nào cũng có thể rơi vào trong tay Ma Kha, ngươi tin không?
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Lý Thanh Thủy phát lạnh, thân hình lập tức khẽ động, điện xạ về phía Dương Diệp. Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo hàn quang chợt lóe lên, Lý Thanh Thủy lập tức quay về chỗ cũ.
Lý Thanh Thủy bị đánh trở vê chỗ cũ lập tức ngưng trọng sắc mặt, nhìn Hiểu Vũ Tịch một mực bị nàng coi nhẹ, nói:
- Ngươi là người phương nào!
Đám người Ma Kha đã được chứng kiến sự cường hãn của Hiểu Vũ Tịch, thế nhưng khi thấy Hiểu Vũ Tịch dùng một đao bức lui Lý Thanh Thủy, trong lòng vẫn là không nhịn được giật mình. Trên đời này, khó chơi nhất cùng đáng sợ nhất, ngoại trừ kiếm tu chính là đao tul
- Hiểu Vũ Tịch?
Mục Quân nhìn Hiểu Vũ Tịch, trâm giọng hỏi.
Hiểu Vũ Tịch nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mục Quân, sau đó lui về bên cạnh Dương Diệp.