Chương 584: Tâm cảnh (1)
Chương 584: Tâm cảnh (1)Chương 584: Tâm cảnh (1)
Lúc này có hàng trăm bức tường màu tím bao quanh bốn phía phong linh, nhưng đối phương không cam lòng thất bại như vậy, khi bị từng bức tường màu tím ngăn cản, Mạc Khinh Ngữ không ngừng đánh tan, nghiên nát từng tâng ngăn cản.
Nhưng sau khi nghiền nát một tầng, lại có một tâng ngăn cản khác xuất hiện, cứ lòng vòng như vậy, phong linh vẫn bị nhốt tại chỗi
Phong linh của Cửu U Hàn Phong bị vây khốn, Tử Điêu vẫn không quên dùng tia sáng tím quấn chặt lấy phong linh, hiển nhiên, Cửu U Hàn Phong không được thoải mái. Nhưng thật đáng tiếc, Cửu U Hàn Phong còn chưa chạm vào tia sáng màu tím đã bị cắt thành hư vô!
Nhìn thấy Cửu U Hàn Phong bị vây khốn, sắc mặt của Mạc Khinh Ngữ trâm xuống, ban đầu nàng cho rằng ba người Dương Diệp không có biện pháp bắt giữ Cửu U Hàn Phong, dù sao tốc độ Cửu U Hàn Phong còn nhanh hơn nàng lĩnh ngộ phong chỉ ý cảnh rất nhiêu. Nhưng làm cho nàng không nghĩ tới là, Không Gian Điêu lại có thể biến thái như vậy, đã nắm giữ thần thông không gian vô cùng quỷ dị.
- Ngươi đi thu phục nó, ta và Tử Điêu ngăn cản Mạc Khinh Ngữ! Lúc này, đột nhiên Hiểu Vũ Tịch nói với Dương Diệp.
Dương Diệp gật đầu, sau đó thân hình khẽ động, hắn lướt thẳng vê phía Mạc Khinh Ngữ.
Nhìn thấy Dương Diệp lao thẳng về hướng Cửu U Hàn Phong, Mạc Khinh Ngữ biến sắc, nàng vừa mới chuẩn bị động thủ, một tia sáng tím và hàn quang đã xuất hiện trước mặt nàng.
Dương Diệp đi tới trước vách tường màu tím, nhìn cơn gió màu xanh bị ngăn cản tâng tâng trong tia sáng tím, sắc mặt của hắn ngưng trọng không gì sánh được, đây chính là thiên địa linh vật. Nghĩ đến trước đây thu phục U Minh Quỷ Hỏa, Dương Diệp không nhịn được cảm giác toàn thân run rẩy, tư vị gân như không muốn sống, thực sự rất kinh khủng, hơn nữa lúc đầu còn được sự giúp đỡ của Mạc Lão...
Hiện tại, chỉ dựa vào thực lực một mình hắn, có thể thu phục thiên địa linh vật hay sao? Dương Diệp hơi nghi hoặc, hơi do dự.
Vào lúc Dương Diệp do dự, Cửu U Hàn Phong đang bị vây khốn đã bộc phát rất mạnh, càng ngày càng mỏng manh, hơn nữa, lúc này Cửu U Hàn Phong đã nổi giận, tốc độ xoay tròn của nó càng mạnh hơn nữa, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trước gấp mười lần, vào lúc nó không ngừng giãy giụa, mặc dù không gian không có nghiền nát nhưng đã vặn vẹo!
Tĩnh, phi thường yên tĩnh, nhìn Cửu U Hàn Phong, Dương Diệp cảm thấy âm thanh xung quanh như biến mất, đúng vậy, âm thanh chiến đấu của Hiểu Vũ Tịch cùng Mạc Khinh Ngữ ở bên cạnh nhưng hắn không nghe thấy . Hiện tại hắn chỉ nghe thấy tiếng tim của mình đang đập!
Trước khi bắt được Cửu U Hàn Phong, hắn còn có lòng tin to lớn, nhưng hiện tại sau khi nắm được Cửu U Hàn Phong, lòng tin của hắn lại dao động! Trực giác cùng cảm giác nói cho hắn biết, với thực lực của hắn hiện tại căn bản không cách nào thu phục Cửu U Hàn Phong, bởi vì nó ẩn chứa một tia năng lượng màu xanh đã có uy lực tàn phá thiên địa. Hắn chỉ có thân thể nhân loại thì làm sao có thể thu phục linh vật thiên địa được chứ?
Suy nghĩ rất tốt đẹp nhưng hiện thực cũng tàn khốc.
Không buông tha, vô cùng có khả năng sẽ chết, người vừa chết, tất cả đều biến thành mây khói, bản thân mình cam tâm chết sao? Đương nhiên hắn không cam lòng chết đi, dù sao hắn còn thật nhiều chuyện muốn làm, thế gian này có nhiều thứ làm hắn lưu luyến, hắn không thể buông tha, hắn cam tâm buông tha hay sao? Đương nhiên hắn không cam lòng, mục đích mình tiến vào cổ chiến trường là vì cái gì? Tự nhiên là vì trở nên mạnh mẽ hơn trước, hiện tại chỉ cần hắn thôn phệ Cửu U Hàn Phong, trong tương lai khi tranh đấu với đám yêu nghiệt, hắn cũng có thể tìm được một nơi sóng yên ổn. Hiện tại hắn cân phải ép mình mạnh hơn, bằng không hắn dựa vào cái gì đối kháng với Bách Hoa Cung? Không thể cứu mẫu thân ra ngoài, hắn sống còn có ý nghĩa gì?
Nói cách khác, nếu như hắn không mạnh hơn, Dương Diệp hắn còn sống chẳng khác gì đã chết.
Nghĩ vậy, Dương Diệp nở nụ cười, đúng vậy, hắn tu luyện tới hiện tại, đặc biệt là kiếm đạo, hắn không có dựa vào công pháp, cũng không dựa vào huyền kỹ, kỳ thật hắn dựa vào bản tâm của mình! Trên con đường võ đạo, trắc trở tâng tâng, không có bản tâm cố định, hắn làm sao có thể đạt tới đỉnh phong võ đạo?
Mà vấn đề làm khó tu luyện giả lớn nhất trong khi tu hành võ đạo lại không phải là tư chất, cũng không phải công pháp, cũng không phải tài nguyên tu luyện, mà là tâm cảnh! Người có tâm cảnh cường đại sẽ là người yếu? Từ cổ chí kim, có bao nhiêu cường giả dựa vào thiên phú và công pháp đi tới đỉnh phong?
"Tâm là khó tu luyện nhất, cho dù đạt tới Dương Diệp Kiếm Tâm Thông Minh, đồng thời kiếm ý đạt tới lục trọng đỉnh phong, tâm cảnh của hắn vẫn có thiếu hụt. Nhưng còn hoàn hảo, lúc này hắn đã ý thức được.
Hít sâu một hơi, trong mắt Dương Diệp sinh ra thần thái kiên quyết, so với việc sống trong uất ức, còn không bằng hiện tại buông tay đánh cược một lần, không phải là một cái thiên địa linh vật hay sao? Bản thân mình chưa phải chưa từng hàng phục qua, hắn cần gì phải do dự chứ?
Vừa nghĩ tới điểm này, thân thể Dương Diệp hơi động, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt cơn gió màu xanh vừa đánh vỡ bình chướng màu tím, sau đó hắn vươn tay phải về phía trước, hắn. nắm một cái, đôi mắt Dương Diệp co rút dữ dội, bởi vì thời khắc hắn chạm vào cơn gió màu xanh kia, huyết nhục trên ban tay của hắn biến thành thịt nát.
Không dám do dự, không dám dừng lại, Dương Diệp há mồm hút một cái, hắn nuốt cơn gió vào bụng, sau đó...
Vào thời khắc cơn gió màu xanh kia tiến vào trong bụng, đôi mắt Dương Diệp mở to, ngay sau đó dung mạo vặn vẹo khó nói thành lời, thất khiếu của Dương Diệp chảy ra vô số máu tươi, không chỉ có như vậy, từng cơn gió lạnh không ngừng quét qua cơ thể, cơn gió này lạnh lẽo mà phân tán, nó không ngừng ăn mòn toàn bộ thân thể Dương Diệp.