Chương 610: Chết (1)
Chương 610: Chết (1)Chương 610: Chết (1)
Trường bào màu tím, tay phải đặt sau lưng, Lạc Tuyết nhìn Nguyên Đồng, ánh mắt hờ hững.
- Là ngươi!
Nguyên Đồng trầm giọng nói. Hắn rất kiêng ky khi đối mặt với Lạc Tuyết, bởi vì thực lực đối phương rất thân bí. Tuy rằng chỉ giao thủ qua một lần, nhưng đối phương cũng cho hắn cảm giác nguy hiểm, cảm giác này còn vượt qua cảm giác nguy hiểm mà Dương Diệp gây cho hắn!
- Kỳ thực, ta rất thất vọng!
Lạc Tuyết lắc đầu, nói:
- Ta vốn cho rằng thiên tài yêu nghiệt nghịch thiên ngàn năm có một tại Nam Vực như người sẽ tạo cho ta một ít ngạc nhiên, đáng tiếc, ngươi không chỉ không thu được Võ Thần truyền thừa, còn mất đi khí khái mà ta từng kỳ vọng lúc trước.
- Biết không?
Nguyên Đồng khẽ cười cười, nói:
- Trước đây tại Nam Vực, trong thế hệ trẻ, ta cho rằng ta là yêu nghiệt nhất, nhưng sau khi tới cổ chiến trường này, ta mới phát hiện, suy nghĩ của ta trong quá khứ buồn cười cỡ nào. - Phải không?
Lạc Tuyết nói:
- Thì ra không phải Dương Diệp làm ngươi mất đi lòng tin vô địch, mà là những yêu nghiệt trong cổ chiến trường đã làm ngươi mất đi lòng tin vô địch trong quá khứ.
- Lòng tin, ta chẳng bao giờ mất đi!
Nguyên Đồng nói:
- Ta muốn nói là, ở trong cổ chiến trường này, ta nhận ra sự thiếu sót của mình, ta sẽ không tự mãn, không tự cho là đúng, không cho rằng mình là mạnh nhất, tại đây, ta biết ta nên cải biến thế nào, nên làm thế nào để càng ngày càng mạnh. Một câu nói, tại nơi này, ta mới biết "chính mình".
Lạc Tuyết trầm mặc, hắn hiểu ý của Nguyên Đồng, Nguyên Đồng nói cho hắn biết, đối phương không chỉ không có bị đánh kích, trái lại từ trắc trở ở nơi này nhận ra thiếu sót của mình. Người, không sợ yếu, không sợ trắc trở, chỉ sợ không biết rõ bản tâm của mình, sau đó sẽ xem khuyết điểm trở thành ưu điểm của bản thân.
Nói ra có lẽ phức tạp, nói đơn giản một chút chính là khi tới Cổ Vực Thành, Nguyên Đồng đã lột xác, đó là lột xác vê tâm hồn, tuy rằng thực lực của hắn lúc này thua kém những yêu nghiệt Cổ Vực Thành, thế nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, với thiên phú và tư chất của hắn, muốn đuổi theo những yêu nghiệt kia cũng không phải việc khó.
Một lát sau, Lạc Tuyết lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết!
Nguyên Đồng cười cười nói:
- Đầu tiên, ta rất bội phục lòng tin của ngươi, thứ hai, ta rất hiếu kỳ, tại sao người muốn giết ta? Giữa chúng ta cũng không có ân oán gì? Đương nhiên, hỏi như vậy, không phải ta tỏ ra yếu kém cầu xin người tha thứ, ta chỉ hiếu kỳ, ngươi cũng có thể không trả lời!
- Một người phải chết, biết thì có ý nghĩa gì chứ?
Lạc Tuyết lắc đầu, sau đó hắn vươn tay phải xuất ra một chỉ, trong giây lát, thiên địa biến sắc, lúc này có một đạo tử khí như thiểm điện giáng xuống, một con giao long màu tím đang xoay tròn trên tinh không!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Nguyên Đồng thay đổi, trong mắt còn mang theo rung động, nói:
- Thiên địa kinh vật, rốt cuộc ngươi là ai lại có được thiên địa linh vật!
Lạc Tuyết không trả lời Nguyên Đồng, hắn chỉ khẽ nhếch miệng nói ra một chữ:
- Rơi! Ngay sau đó một đạo thiểm điện màu tím đánh thẳng xuống vị trí của Nguyên Đồng!
Nguyên Đồng sẽ không ngồi chờ chết, tay phải mở ra, huyền khí trong cơ thể không ngừng ngưng tụ vào bàn tay, ngay sau đó hắn xuất chưởng đánh thẳng lên bầu trời:
- Bổ Thiên chưởng!
Một đạo chưởng ấn năng lượng thật lớn hiện ra, chưởng ấn cũng va chạm với thiểm điện màu tím.
- OanhI
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của Nguyên Đồng, thiểm điện màu tím bị chưởng ấn đánh tan, sau đó đánh thắng vào người của hắn...
- OanhIl
Lại có tiếng nổ vang lên...
Một lát sau, Nguyên Đồng xuất hiện trên hố sâu không đáy, về phần Nguyên Đồng, Nguyên Đồng đã sớm không còn hình bóng. ...
Không phải là đào tẩu, mà là thân hồn câu diệt! Đúng vậy, dưới thiểm điện màu tím Nguyên Đồng đã thần hồn câu diệt, trên thế gian này không có người như Nguyên Đồng tồn tại!
- Tới! Lạc Tuyết quát lớn, một con rắn màu tím bay ra khỏi lòng đất, sau đó tiến vào trong cơ thể hắn.
Cổ tay Lạc Tuyết khẽ động, một quyển trục xuất hiện trong tay hắn, quyển trục có viết ba chữ lớn: Phán quan bộ. Mở quyển trục ra, ngón trỏ Lạc Tuyết khẽ nhúc nhích, một cây bút đen xuất hiện trong tay hắn, nắm tuyệt bút, ánh mắt Lạc Tuyết nhìn vào trang đầu tiên của quyển trục, chỉ thấy hai chữ Nguyên Đồng xuất hiện.
Cầm bút gạch nhẹ một cái, nhất thời, năng lượng xung quanh va chạm kịch liệt, dân dần, xung quanh xuất hiện một tia hắc khí, những hắc khí này không ngừng tản ra khí tức làm người phải phải sợ hãi.
Nhìn thấy những hắc khí kia, trong ánh mắt Lạc Tuyết xuất hiện hưng phấn, sau đó hắn há mồm hút một cái, lúc này toàn bộ hắc khí bay vào trong miệng hắn. Sau khi nuốt trọn những hắc khí này, hai mắt Lạc Tuyết khép hờ, hắn nhanh chóng vận chuyển huyền khí trong cơ thể, chậm rãi bắt đầu tiêu hóa những hắc khí kia. ..
Sau một lúc lâu, Lạc Tuyết mở đôi mắt ra, đôi mắt hắn biến thành đen nhánh. .. Sau một lúc mới có thể khôi phục như cũ!
Hít sâu một hơi, Lạc Tuyết nhìn thoáng qua quyển trục trong tay, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh:
- Tuy rằng không phải Võ Thần, thế nhưng tử khí trong cơ thể cũng tinh thuần như thế, ngoại trừ Dương Diệp, trong rất nhiều yêu nghiệt Nam Vực, Nguyên Đồng là mạnh nhất!