Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 617 - Chương 627: Kiếm Vực, Kiếm Hoàng! (2)

Chương 627: Kiếm Vực, Kiếm Hoàng! (2) Chương 627: Kiếm Vực, Kiếm Hoàng! (2)Chương 627: Kiếm Vực, Kiếm Hoàng! (2)

Thủ đoạn tàn độc này khiến cho các huyền giả nhân loại vừa tức giận mà vừa kinh hãi, giận là vì tên Ma Kha này giống như sát thần, gặp người là giết, chẳng để huyền giả nhân loại vào mắt; còn kinh hãi là vì thực lực của Ma Kha làm cho rất nhiều người bọn họ thấy tuyệt vọng, đặc biệt là thanh Minh Thân Thương trong tay Ma Khai

Trong suốt một tháng, không phải là không có nhân loại không nhịn được cơn giận, xuống dưới thành một đấu một với Ma Kha, nhưng kết quả đều không có gì khác nhau, tất cả đều trở thành một trong số những thi thể được treo trên tường thành.

Trong một tháng này, tam kiệt Trung Vực cũng giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không có ai xuất hiện cả. Trong lúc đó, cũng có người đưa ra đề nghị, tất cả cùng nhau xuống quyết đấu một trận sinh tử với đám người Ma tộc, nhưng mỗi khi có người đưa ra đề nghị này thì tất cả mọi người đều im lặng.

Đúng, chỉ cân đứng trên tường thành không xuống thì Ma Kha có thể làm gì được họ? Nhưng một khi đã xuống thành thì chính là phải chết! Hơn nữa, bọn họ xuống thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ chỉ vì để trút giận thôi sao? Đừng có đùa, bọn họ sẽ không ngu mà đi. làm thế! Người Ma Kha muốn tìm là Dương Diệp, nếu bọn họ xuống, chẳng phải là chịu chết thay cho tên Dương Diệp kia sao? Tuy dưới thành, mỗi giây một phút đều có người chết, nhưng mấy người đó thì có liên quan gì đến bọn họ đâu? Mà cho dù có chút liên quan thì thật ra phần lớn cũng không có quan hệ gì. Thử hỏi xem, ai sẽ liều mạng vì những người không có liên quan chứ?

- Dương Diệp đâu? Lẽ nào hắn không định đứng ra giải quyết chuyện này sao? Sự việc lần này đều là do hắn mà ra cải

Trên tường thành, một huyền giả bắt đầu nhắc đến Dương Diệp, tên đầu sỏ' đã gây nên chuyện này!

- Đứng ra giải quyết sao?

Có một người cười lạnh nói:

- Đứng ra chịu chết thì có! Theo ta thấy, tên Dương Diệp này thật thông minh, giết người của Ma Tộc xong, đoạt bảo vật của họ, đẩy hậu quả cho huyền giả chúng ta nhận hết, hắn đúng là kẻ biết tính toán mài

- Thật ra Dương Diệp đó không có sai, dù sao cũng là do Ma tộc và Minh tộc quá kiêu ngạo, cũng nên có huyền giả nhân loại đứng ra dạy cho chúng một bài học. Lúc trước khi biết Dương Diệp và một số huyền giả nhân loại của Nam Vực đi tiêu diệt người của Ma tộc và Minh tộc, các ngươi đều vỗ tay tán thưởng, không phải sao? Sao giờ quay lưng lại nhanh thế?

Có người châm chọc nói. - Đi giết người của Ma Tộc, chúng ta rất tán dương, nhưng giết xong thì phải biết đứng ra mà gánh vác hậu quả chứ? Đã có bao nhiêu huynh đệ phải chết uổng dưới thành rồi?

- Thực lực không đủ thì đừng đến Cổ Vực Thành này, có chết thì trách ai được?

- Này, tên Dương Diệp kia là cha ngươi hay sao vậy hả? Sao ngươi cứ nói giúp hắn thế? Có phải ngươi muốn xuống đó khiêu chiến thay hắn luôn không?

- Khiêu chiến đi, đi thì đi chứ? Ở đây nhìn ngươi chỉ tổ rước khó chịu vào người!

Trên tường thành, mấy tên huyền giả bắt đầu cãi vã với nhau.

Thời gian qua thật mau, chớp mắt đã lại một tháng nữa trôi qua.

Núi Vũ Thần, một chân đạp trên đỉnh núi Vũ Thân, một chân chậm rãi bước lên.

Ở nơi nào đó, một gã nam tử mặc trường bào tím, trong tay câm theo một quyển số phán quan thật dày, phía trên có viết hai cái tên: Lý Thanh Thủy, Nam Cung Mộng.

Dưới lòng đất Cửu U, một nam tử toàn thân có một con rồng lớn. màu vàng quấn quanh, từ dưới đất chậm rãi bay lên, ở trong tay hắn cầm theo một cái Long An đang xoay tròn rất nhanh. Vào lúc này, nam tử đột nhiên nói:

- Dương Diệp, ta phải cảm ơn người, nếu không có ngươi, Hoàng Ân này đã không nhận ta làm chủ rồi. Ha ha, bây giờ ta phải từ từ cảm ơn người mới được!

Lại ở một ngọn núi khác, phía trên đỉnh núi, một nữ tử cụt tay quỳ trên mặt đất, trước mặt nàng là vỏ một thanh kiếm cố màu đen đang lơ lửng trên không.

- Thế nào là kiếm?

Một giọng nói vang lên trong không trung.

- Là sinh mệnh!

- Thế nào là kiếm?

Giọng nói lại tiếp tục vang lên.

- Là linh hồn!

- Thế nào là kiếm?

- Là tất cả của tai

Truong sân thoáng chốc trở nên im lặng.

Sau một lúc lâu, giọng nói kia khẽ thở dài nói:

- Đúng thế, kiếm ý tâng tám, ý cảnh phong tầng tám, dù không có Kiếm Tâm Thông Minh, nhưng cũng có thể xem là một kỳ tài của kiếm đạo, bây giờ có tiếp tục chờ nữa cũng chỉ là uổng công!

Nói xong, đột nhiên vỏ thanh kiếm cổ phát ra một âm thanh vang vọng trời đất.

Giờ phút này, các cường giả tuyệt thế của đại lục Huyền Giả đều nhìn về phía này!

Đáy vực Đoạn Hồn Uyên, trước ngôi nhà tranh, Mạc lão nhìn về phía chân trời một lúc lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu:

- Kiếm Hoàng xuất thế, cũng không phải là hắn, thật đúng là...

Cũng vào thời điểm này, các thanh kiếm của tất cả những kiếm tu trong toàn bộ đại lục Huyền Giả đều thoát khỏi tay của chủ nhân, sau đó hướng về phía chân trời vang lên những tiếng kiếm ngân.

Kiếm Hoàng xuất thế, vạn kiếm phục!
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0