Chương 642: Huynh đệ (1)
Chương 642: Huynh đệ (1)Chương 642: Huynh đệ (1)
Một nơi trong rừng rậm, Dương Diệp đứng trước mặt một cây lớn, phía sau hắn có mười bóng người đứng một cách yên tĩnh không hề động đậy, giống như là bất động, nếu như có người ngoài ở đây thì sẽ phát hiện, bóng dáng mười người này gần như hòa cùng với bóng của những cái cây quanh đó, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được sự tồn tại của bọn họ!
Dương Diệp xoay người, ánh mắt đảo qua từng người một, trong mắt có một sự khen ngợi, mười người này được tuyển chọn kỹ càng khi hắn tới Cổ Vực Thành, mười người là mười sát thủ tinh nhuệ nhất trong đám sát thủ, thực lực và các phương diện khác đều mạnh nhất! Từ việc bọn họ ám sát huyền giả Ma tộc ở Cố Vực Thành một cách sắc bén cũng có thể thấy được!
- Các ngươi rất khái
Dương Diệp gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào nam tử ở giữa Lãnh Quân và Lãnh Ngân, trên mặt nam tử đeo một chiếc mặt nạ màu đen, trên người khoác một chiếc áo choàng màu đen, cầm trong tay một thanh đoản kiếm, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng ánh mắt kia lại cực kỳ lạnh lùng và sắc bén. Sở dĩ hắn chú ý tới nam tử này là vì lúc ở dưới Cổ Vực Thành, thân thủ của nam tử này không hề yếu hơn Lãnh Quân và Lãnh Ngân, thậm chí còn mạnh hơn là đằng khác, bởi vì một mình hắn đã ám sát được bốn tên huyền giả trong thời gian chưa đến năm hơi thở, hơn nữa đều là một kiếm thắng cổ họng, không hề dây dưal
- Người tên là gì?
Dương Diệp hỏi.
Nam tử ngẩn ra, hiển nhiên hắn không ngờ Dương Diệp lại chú ý đến hắn, sau khi hoàn hồn lại mới vội vàng nhẹ nhàng thi lễ với Dương Diệp, sau đó nói:
- Bấm Kiếm Chủ, tại hạ Trương Liễu!
Dương Diệp mỉm cười nói:
- Lúc trước từng thấy ngươi ra tay, thực lực của ngươi rất tốt, thậm chí khiến ta cảm thấy cảm giác nguy hiểm!
Trương Liễu cười khổ lắc đầu, nói:
- Thực lực của Kiếm Chủ phi phàm, dùng lực của một người mà chiến đấu với bốn tuyệt thế thiên tài đương đại, còn dùng thân phận kiếm tu đánh bại Kiếm Hoàng, Trương Liễu sao có thể uy hiếp được Kiếm Chủ?
- Liễu nói không sail
Lúc này một bóng đen đi ra, khẽ thi lễ với Dương Diệp, sau đó nói:
- Kiếm Chủ, ta tên Dạ Vẫn, là người trẻ tuổi nhất trong các huynh đệ chúng ta, đương nhiên cũng thông minh nhất!
Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Có thông minh nhất hay không thì ta không biết, có điều từ những lời này của ngươi, ta biết da mặt ngươi tuyệt đối là dày nhất trong số mọi người!
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì nhất thời thấy buồn cười, thậm chí có vài người còn cười thành tiếng.
Thiếu niên tên Dạ Vẫn đảo đôi mắt liếc một cái, có chút bất lực.
Lúc này Dương Diệp trâm ngâm một chút, sau đó khẽ nhấc hai tay lên, huyền khí khẽ động, từ trong cơ thể hắn lập tức có mười sợi tơ màu đen bay ra, sau đó hòa nhập vào cơ thể của mười người. Mười người bọn họ sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại, gương mặt dâng lên vẻ kích động, trong mắt lại lộ vẻ khó hiểu.
Bởi vì Dương Diệp đã trả lại cho bọn họ phần linh hồn mà bọn họ bị khống chế, cũng tức là từ giờ phút này, bọn họ không hề bị Dương Diệp khống chế nữa.
- Kiếm Chủ, vì sao?
Trương Liễu có chút kích động nói.
Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Không vì gì cả, ta thích cho nên kiên làm như vậy! Bây giờ mọi người có thể lựa chọn tiếp tục đi cùng ta, cũng có thể chọn rời đi. Đương nhiên ta hy vọng mọi người có thể theo ta, dù sao ta cũng rất cân mọi người.
Sở dĩ Dương Diệp làm vậy là vì có nguyên nhân, dưới Cổ Vực Thành, hắn bị bốn người bao vây tấn công, lúc hắn bảo huyền giả của Nam Vực rời đi cũng âm thầm ra lệnh cho mười người này rời đi, nhưng mười người này lại không hề rời đi, hơn nữa còn chuẩn bị ra tay, chỉ là hắn mạnh mẽ ép xuống cho nên mười người này mới không ra tay mà thôi!
Khi đó, một mình hắn đối mặt với bốn đại thiên tài tuyệt thế, đừng nói người khác, ngay cả bản thân hắn cũng ôm lòng liêu chết. Hắn biết nếu như mười người này ra tay, mười người bọn họ tuyệt đối sẽ chết chắc, Ma Kha, Hồn U và cả Mục Quân thật sự là rất biến thái, ám sát hầu như đều vô hiệu đối với bọn họi
Dương Diệp cũng biết mười người này hiểu nếu bọn họ ra tay thì tuyệt đối sẽ chết! Nói chung vào khoảnh khắc đó, Dương Diệp có một sự cảm động, đúng vậy, Dương Diệp hắn cũng có người bằng lòng đồng sinh cộng tử với hắn! Ân tình này hắn ghi lòng tạc dạ, hắn không hy vọng bất kỳ thứ gì làm vấy bẩn ân tình này, cho nên hắn trả lại linh hồn cho bọn họi
Mọi người ở đó đều trầm mặc.
Một lát sau Dạ Vẫn mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói:
- Kiếm Chủ, thực ra ban đầu, huynh đệ chúng ta theo ngài chủ yếu là bởi vì bị ngài khống chế linh hồn, còn nữa, bọn ta muốn thông qua ngài để thu được càng nhiều tài liệu tu luyện hơn! Thế nhưng dưới Cổ Vực Thành, nhìn thấy ngài vì huyền giả Nam Vực mà một mình chiến đấu với bốn đại thiên tài đương thời, lúc đó ta đã tự nói với chính mình, ngài đáng để cho ta đi theo. Đồng thời ta tin rằng chỉ có theo ngài thì ta mới có thể báo được thù!
- Ta cũng nghĩ như Dại
Lúc này, Trương Liễu ở bên cạnh cũng nói:
- Trong tất cả huyền giả nhân loại, kẻ khiến cho Trương Liễu ta kính nể chỉ có Kiếm Chủ ngài! Tính cách ngài có chút ích kỷ, thế nhưng đó chẳng qua là đối với người ngoài, đối với người mình thì ngài vẫn là một người rất nặng tình, từ việc ngài làm cho những huyền giả kia dưới Cổ Vực Thành, còn cả hành động trước đó, ta đã biết ta không nhìn nhầm người!
- Dạ nói không sai, theo Kiếm Chủ ngài thì chúng ta mới có cơ hội báo thù, cho nên ta chọn đi theo ngài!
Lãnh Quân cũng lên tiếng.
- Ta cũng chọn theo ngài!
- Ta cũng chọn theo ngài!
- Ta cũng vậy!
Mười người có mặt ở đó đều lựa chọn tiếp tục đi theo Dương Diệp. Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói: