Chương 667: Kiếm nôi! (2)
Chương 667: Kiếm nôi! (2)Chương 667: Kiếm nôi! (2)
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mọi người ở đó đều im lặng. Cho dù như thế nào, thực lực của Mạc Khinh Ngữ nhận được sự công nhận của tất cả mọi người ở đó, nếu như không có tồn tại Dương Diệp, có lẽ tuy nàng không chiến thắng Vũ Thần hiện thời, nhưng nhất định sẽ trở thành yêu nghiệt kiệt xuất nhất đại lục, cũng nhất định có thể làm cho gia tộc của nàng huy hoàng!
Nhưng hết lần này tới lần khác xuất hiện quái thai Dương Diệp này, chỉ có thể nói ý trời trêu người!
Dương Diệp thu hồi vỏ kiếm cổ, thản nhiên liếc mắt nhìn chỗ bụng của Mạc Khinh Ngữ, ở trong đó trái tim của Mạc Khinh Ngữ đã bị hắn trong nháy mắt hoàn toàn nghiền nát, cũng chính là lúc này Mạc Khinh Ngữ đã chết không còn có thể chết nữa.
Đúng lúc này, vỏ kiếm cổ trong tay Dương Diệp đột nhiên vùng khỏi tay của Dương Diệp, hóa thành hình người xuất hiện ở trước mặt Mạc Khinh Ngữ, nhìn trong mắt Mạc Khinh Ngữ đã hoàn toàn không có sắc thái, trong mắt kiếm linh của vỏ kiếm cổ lóe lên vẻ phức tạp, yếu ớt thở dài, sau đó tay ngọc vẫy một cái, thi thể của Mạc Khinh Ngữ lập tức hóa thành ánh sáng màu xanh lập tức biến mất!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, U Minh Quỷ Hỏa đột nhiên xuất hiện trong bàn tay nó, trầm giọng nói: "Ngươi muốn cứu nàng?”
Kiếm linh của vỏ kiếm cổ lắc đầu nói: "Ngươi đừng nổi giận, cứu nàng cũng có lợi với người, hơn nữa, lúc này ta cũng không có cách nào cứu nàng!"
"Có lợi cho ta?" Trong mắt Dương Diệp thoáng hiện ra sát ý nói: "Mong được chỉ giáo!"
Kiếm linh hơi gật đầu, lập tức giọng nói của kiếm linh trực tiếp vang vọng trong đầu Dương Diệp: "Kiếm Hoàng đời thứ bảy ở một chỗ trong di tích có được một loại bí thuật, tên là Khôi Lỗi thuật, ý chính là biến người thành khôi lỗi, loại khôi lỗi này không có ý thức chủ chỉ có ý thức chiến đấu. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, sau đó lại tốn thời gian gần mười năm để hoàn thiện Khôi Lỗi thuật này, cuối cùng hắn lợi dụng khôi lỗi thuật này, nghiên cứu ra một loại bí pháp mới tên là Không Hồn Thuật!"
"Khống Hồn Thuật?"
"Cái gọi là Khống Hồn Thuật, chính là một người sau khi chết đi, linh hồn vẫn ở bên trong thân thể, chưa có tiêu tan, trực tiếp khống chế linh hồn đối phương lại, cứ như vậy đối phương không có được ý thức chiến đấu, còn nắm giữ tất cả ký ức cùng năng lực khi còn sống. Nói rõ ra, đây không phải là khôi lỗi đơn giản, khôi lỗi này có thể tự mình không ngừng tăng thực lực, nó là không có hạn chết"
"Vậy khôi lỗi này là chết hay còn sống?" Dương Diệp hỏi.
"Chết!" Giọng nói của kiếm linh lại vang lên ở trong đầu Dương Diệp.
Nghe vậy, sắc mặt Dương Diệp nhu hòa hơn một ít, nhưng ngay vào lúc này, giọng nói của kiếm linh lại xuất hiện: "Nhưng ta hi vọng, ngày khác nếu như sau khi ngươi có năng lực, có thể cứu sống nàng. Đương nhiên, không phải là cứu uổng công, trước khi ngươi có năng lực như vậy, nàng sẽ trở thành khôi lỗi của ngươi, không, dựa theo Kiếm Hoàng này mà nói, chắc hẳn là trở thành kiếm nô của ngươi. Một kiếm nô cảnh giới Vương Giả đỉnh phong, nắm giữ kiếm ý tầng tám, ý cảnh phong tâng tám, có phải trợ giúp ngươi rất lớn hay không?"
Nghe vậy, Dương Diệp động lòng. Thật sự hắn động lòng. Dù sao thực lực của Mạc Khinh Ngữ vẫn là vô cùng khủng khiếp, nếu như hắn không có U Minh Quỷ Hỏa cùng vỏ kiếm cổ và giày rồng, hắn muốn giết đối phương căn bản là không thể nào! Nếu có một tay chân siêu cấp như vậy ở bên cạnh vậy thì tốt không còn gì bằng!
Chẳng qua là cuối cùng Dương Diệp vẫn hơi không yên lòng, bởi vì tay chân này là bằng với việc nắm giữ ý thức của chính mình, một khi đến thời điểm mấu chốt cắn ngược lại, vậy thì tương đương với một sát thủ siêu cấp!
"Ngươi có thể bảo đảm nàng sẽ không cắn trả chủ nhân?" Dương Diệp hỏi chuyện mình cảm thấy lo lắng.
"Không thể nào!"
Khóe miệng của Dương Diệp khẽ giật, đang chuẩn bị nói, giọng nói của kiếm linh lại vang lên: "Khống Hồn Thuật này chỉ có một chỗ khiếm khuyết đó chính là thực lực và cảnh giới của người thi triển phải vượt quá người bị thi triển, nếu không người bị thi triển vô cùng có khả năng đảo khách thành chủ. Nếu như ngươi có lòng tin, vậy đến lúc đó ta đây sẽ truyền bí thuật này cho ngươi, chỉ là ta có một điều kiện!"
"Điều kiện gì!" Dương Diệp khẽ nhíu mày, kiếm linh của vỏ kiếm cổ trước mắt này hình như hơi không đáng tin cậy, lại có thể đưa ra điều kiện với hắn.
"Nếu ngày nào đó ngươi có năng lực, mong rằng ngươi sẽ cứu nàng một mạng!"
"Cái này nói sau!" Dương Diệp không cho câu trả lời thuyết phục.
Kiếm linh của Vỏ kiếm cổ hình như còn chuẩn bị nói gì, Dương Diệp lại đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi có tin bây giờ ta sẽ khiến cho nàng hồn phi phách tán hay không?" Hắn cũng không thích cò kè mặc cả với kẻ khác, cho dù trước mắt là vỏ kiếm cổ của Kiếm Hoàng gì đó.