Chương 672: Vẫn là đi chết đi thôi! (1)
Chương 672: Vẫn là đi chết đi thôi! (1)Chương 672: Vẫn là đi chết đi thôi! (1)
Khi Dương Diệp tiến vào tâng thứ năm, Ma Kha, Hồn U và Lạc Tuyết đứng bật dậy, trong mắt hai người Ma Kha và Hồn U tràn đầy sự khiếp sợ và vẻ khó tin. Trong mắt Lạc Tuyết cũng khó có thể che giấu sự nghi hoặc và khó hiểu!
Dương Diệp làm được bằng cách nào?
Lúc này đây, trong đầu mọi người có mặt đều hiện lên câu hỏi này.
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp cảm giác đầu choáng váng vô cùng, dùng sức lắc lắc đầu. Qua một lúc lâu, Dương Diệp mới từ từ mở mắt ra. Trước mắt hắn hoàn toàn mờ mịt. Dương Diệp nhướng mày, sau đó lại dùng sức lắc lắc đầu lần nữa.
- Ngươi tỉnh rồi!
Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên bên tai Dương Diệp.
Dương Diệp lấy ra một tấm bùa trị liệu cực phẩm dán trên người mình, hắn lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều, hắn nhìn lại về phía giọng nói phát ra. Chỉ thấy một nữ tử mặc áo bào trắng đang chắp hai tay sau lưng và đứng quay lưng về phía hắn.
Vóc dáng nữ tử rất thon thả, lưng rất thẳng, một chùm tóc dài như đuôi ngựa từ sau đầu buông xuống đến mông, đến xương cụt mới dừng lại. Hai tay chấp sau lưng, tay trái ôm nắm tay phải, đứng đó hiện ra hết tư thế hiên ngang, sạch sẽ gọn gàng!
- An Nam Tịnh?
Dương Diệp nhẹ giọng hỏi.
Nữ tử xoay người nhìn vê phía Dương Diệp, thấy gương mặt nữ tử, Dương Diệp khẽ gật đầu, bởi vì nữ tử trước mắt này chính là An Nam Tịnh.
- Ngươi thật sự khiến cho ta thấy thật bất ngời
An Nam Tịnh nhìn Dương Diệp, nói:
- Nơi này, theo lý thì ngươi không thể nào vào được! Không ngờ ngươi lại vào được, điêu này làm cho ta rất tò mòi
- Rất xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi cách vào!
Dương Diệp nhún vai một cái nói:
- Giống như ngươi, ta cũng rất tò mò, tò mò rốt cuộc này có cái gì!
Đến đây ánh mắt Dương Diệp lướt quanh bốn phía, phát hiện xung quanh vô cùng trống rỗng, không có bất kỳ vật gì, điều này khiến hắn càng tò mò hơn.
- Không phải ngươi nhìn thấy rồi sao?
An Nam Tịnh ung dung nói: - Ở đây ngoài sự quạnh quế và yên tĩnh ra, có cái gì? À, đương nhiên, còn có linh khí của trời đất nông đậm đến mức tận cùng và cái gọi là khí vận!
- Sao ở đây lại có thể không có gì chứ?
Dương Diệp khẽ nhíu mày, việc này chắc chăn là không bình thường, hắn không tin Vũ Thần đời thứ nhất tạo ra nơi này, đồng thời tạo ra màn ánh sáng năng lượng cản trở ở cửa vào tâng năm kia tại chỉ dùng để đùal
An Nam Tịnh kiếc nhìn Dương Diệp, sau đó không nói Lời nào, chỉ im lặng.
Dương Diệp thấy thế thì không tự làm mình mất hứng nữa, chỉ cân đối phương không xem nơi này là nơi độc quyền của mình, không cho phép người khác đặt chân lên là tốt rồi. Tuy hắn không sợ thứ gọi là Vũ Thần này, thế nhưng cũng thực sự không muốn ở đây liều chết với đối phương, dù sao hắn cũng đến để tăng cường thực ực chứ không phải đến tìm An Nam Tịnh giao đấu!
Dương Diệp ngồi tại chỗ xếp bằng, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí trời đất xung quanh, đột nhiên Dương Diệp chợt mở hai mắt ra, bởi vì hắn phát hiện vòng xoáy trong cơ thể hắn tại tự mình xoay tròn, sau đó tự mình hấp thụ tinh khí trời đất xung quanhI Dương Diệp kinh ngạc phát hiện ra tốc độ vòng xoáy này tự mình hấp thụ linh khí trời đất còn nhanh hơn hẳn. Vòng xoáy điên cuồng hấp thụ, linh khí trời đất xung quanh Dương Diệp lại giống như một cái vòi rông, còn Dương Diệp thì giống như một vòng xoáy, mà vòi rồng này không ngừng trào vào bên trong cơ thể hắn.
An Nam Tịnh quay người lại thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt An Nam Tịnh lóe lên vẻ kinh ngạc, tốc độ hấp thụ của Dương Diệp cũng có vẻ quá nhanh rồi.
Lúc mới đầu, Dương Diệp vui như điên, bởi vì vòng xoáy này làm như vậy thì người được lợi đương nhiên là hắn. Thế nhưng chẳng bao lâu, hắn đã phát hiện ra chuyện không phải đơn giản như vậy! Bởi vì vòng xoáy hấp thu những huyền khí này và chuyển thành màu tím nhạt xong, tất cả đều trào vào cánh cửa khổng lồ của biển huyền khí trong vòng xoáy kia.
Cũng tức là nói, vòng xoáy bên trong đan điền của hắn không còn chút huyền khí nào!
Dân dần vẻ kinh ngạc trong đôi mắt của An Nam Tịnh càng lúc càng sâu đậm. Bởi vì nàng ta phát hiện khả năng hấp thụ linh khí trời đất của Dương Diệp đã vượt xa phạm vi mà huyền giả cảnh giới Vương Giả có thể chịu đựng được!
Đây là một chuyện vô cùng không bình thường!
An Nam Tịnh chậm rãi đi đến trước mặt Dương Diệp, cảm nhận được linh khí trời đất xung quanh thật sự tràn vào cơ thể Dương Diệp, trong con ngươi An Nam Tịnh ngoài khó hiểu ra còn có thêm một sự tò mò và khiếp sợi
Đột nhiên Dương Diệp mở hai mắt ra nhìn An Nam Tịnh đã đứng trước mặt hắn, nói:
- Làm gì vậy?
- Tò mòi