Chương 674: Từ nhỏ cô độc chỉ cầu được bại (1)
Chương 674: Từ nhỏ cô độc chỉ cầu được bại (1)Chương 674: Từ nhỏ cô độc chỉ cầu được bại (1)
Bịch!
Một tiếng động nặng nề vang lên lần nữa, Dương Diệp bị một quyền của An Nam Tĩnh đánh hai chân ma sát với mặt đất trượt mạnh về sau chừng hai mươi trượng, sau lưng Dương Diệp nặng nê đụng vào trên vách đá mới có thể dừng lại được.
Dương Diệp cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chỗ ngực của mình bỗng nhiên xuất hiện một vết quyên ấn lõm vào trong! Hai mắt Dương Diệp híp lại, trong mắt có sự lạnh lẽo và hung tàn, hắn ngẩng đầu nhìn vê phía An Nam Tĩnh đang đứng ngạo nghễ ở đó, hắn thản. nhiên nói:
- Không hổ danh là Vũ Thần, ngươi là người mạnh nhất dưới cảnh giới Linh Giả mà ta đã gặp qual
- Sau đó thì sao?
An Nam Tĩnh hơi nhíu mày, khẽ nói.
- Sau đó à...
Dương Diệp hít sâu một hơi, rồi thu vỏ kiếm cổ vào trong nạp giới, hai tay hắn thoáng động, lập tức có hai móng rồng bao trùm lên hai tay hắn, cùng lúc đó huyền khí trong cơ thể điên cuồng tràn vào trong chiếc giày rồng dưới chân, chân phải của hắn chợt đạp mạnh xuống một cái, quát:
- Vạn dặm trong chớp mắt!
Ngay khi Dương Diệp vừa nói dứt lời, từng đạo tàn ảnh lập tức xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng, không tới một hơi thở bản thể Dương Diệp đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt An Nam Tĩnh, hai móng rồng mang theo tiếng xé gió chói tai chộp tới cổ An Nam Tĩnh.
Lần này, tốc độ của Dương Diệp cực nhanh, lập tức tăng lên tới gấp năm lần, còn nhanh hơn tốc độ của An Nam Tĩnh lúc trước tới vài phân. Cho nên vị trí cũ của Dương Diệp cùng những vị trí Dương Diệp đi qua đều xuất hiện từng tàn ảnh giống như thực!
Vẻ mặt An Nam Tĩnh vẫn bình tĩnh, trong đôi mắt hoàn toàn không dao động. Khi móng rồng ẩn chứa lực lượng khủng khiếp của Dương Diệp sắp tiếp xúc được với cổ nàng, miệng nàng thoáng động, nói nhỏ:
- Phòng ngự!
An Nam Tĩnh vừa nói dứt lời, một tâng sóng như có như không từ trong cơ thể nàng chợt khuếch tán ra, hai móng Dương Diệp đánh vào lên tâng sóng này. Ngay lập tức, vẻ mặt Dương Diệp biến đổi, bởi vì hai móng của hắn giống như đánh lên lớp đệm bông lên, mềm mại, tất cả lực lượng trên hai móng của hắn lại bị giảm bớt tới tám phân mười. Trong lòng Dương Diệp nhất thời kinh sợ, hắn đang chuẩn bị lùi về phía sau. Chỉ có điều, thân hình An Nam Tĩnh lại thoáng động, nàng xông tới, cùng lúc đó một nắm đấm nhỏ đã đánh tới, một lần nữa tiếp xúc gần gũi với vùng bụng của hắn.
Âm!
Thân thể Dương Diệp lập tức cong lên giống như hình con tôm và bay ngược ra ngoài!
Bịch!
Vách đá lại một lần nữa bị chấn động, Dương Diệp rơi xuống đất.
Nhìn Dương Diệp vừa rơi xuống đất, An Nam Tĩnh khẽ lắc đầu nói:
- Chiến đấu như vậy chẳng có gì thú vị cả. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi hãy lấy ra thực lực mạnh nhất của ngươi, nếu không sinh mạng của ngươi sẽ phải kết thúc ở nơi này!
Dương Diệp chậm rãi đứng lên
Phừng!
Từ trong cơ thể Dương Diệp đột nhiên có một ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên. Trong nháy mắt Dương Diệp biến thành một người lửa, trong ngọn lửa cổ tay của Dương Diệp thoáng động, vỏ kiếm cổ nhanh chóng hiện ra. Hắn nắm chặt lấy vỏ kiếm cổ. Âm.
Một tiếng động nhỏ vang lên, trang phục trên cánh tay bên phải Dương Diệp lập tức rách ra, sau đó bị U Minh Quỷ Hỏa thiêu đốt thành hư vô.
Từng sợi gân xanh to như ngón tay dần dần xuất hiện trên cả cánh tay của Dương Diệp, bàn tay cầm vỏ kiếm cố giống như cũng bị thiêu đốt. Dương Diệp chậm rãi đi về phía An Nam Tĩnh, nói:
- Không thể không nói, ta phải cảm ơn người, bởi vì người đã khiến cho ta hiểu được một đạo lý, đó chính là con người vĩnh viễn không thể tự mãn cùng kiêu ngạo, bởi vì khi ngươi cho rằng mình rất mạnh mẽ, nhưng thật ra lại có người còn mạnh hơn cả ngươi!