Chương 761: Chiến Tôn giả! (2)
Chương 761: Chiến Tôn giả! (2)Chương 761: Chiến Tôn giả! (2)
Tiêu Thanh đột nhiên nói.
Tiểu Hồng lắc đầu, nàng ta đương nhiên không dám cứ như vậy mà và. Phải biết rằng, đây chính là mệnh lệnh An Bích Như tự mình hạ xuống. Theo ý tứ của phu nhân hắn là bảo hai người họ giúp đỡ Dương Diệp này. Chỉ là nàng ta không hiểu phu nhân của mình vì sao muốn nàng ta và muội muội giúp đỡ một Huyền giả Linh Giả cảnh!
Thiên phú của Đối phương không tôi, là đệ nhất Tiềm Long bảng, chỉ cho dù là vậy cũng không đáng để hai người họ làm bảo tiêu! Khi tiếp nhận nhiệm vụ này trong lòng nàng ta có chút không thoải mái, thế cho nên trên đường đi, nàng ta luôn thờ ơ lạnh nhạt, không xuất thủ. Chỉ là nàng ta không ngờ, khi nàng ta khó chịu với Dương Diệp thì Dương Diệp cũng không thích nàng ta, điều này khiến cho nàng ta lại càng ghét Dương Diệp.
Một lúc sau, Tiểu Hồng trầm giọng nói:
- Cứ nhìn xem đã, chờ hắn sau khi đánh một trận với Huyền giả Tôn Giả cảnh đó, hắn sẽ hồi hận vì quyêt định của mình. Đến lúc đó ta muôn hăn xin chúng ta ở lại!
Tiểu Thanh đang muốn nói gì thì đột nhiên nàng ta nhướng mày, nhìn về phía xa xa, nói: - Tỷ, ba người đó tới rồi!
- Chúng ta đii
Hai nàng thân hình khẽ động, trực tiếp biến mất trong bóng đêm.
Ước chừng qua nửa khắc, ba nữ tử xinh đẹp nữ tử vị trí mà đám người Dương Diệp đứng lúc trước. Khi nhìn thấy thi thể của đệ tử Bách Hoa cung năm đầy đất thì sắc mặt của ba người lập tức trầm xuống.
- Phượng Lê sư tỷ, chúng ta đã tới chậm rồi!
Một nữ tử mặt trái xoan nói với mỹ phụ câm đầu.
Nữ tử tên là Phượng Lê mặt âm trầm đi tới bên cạnh đệ tử Bách Hoa cung đã chết, khi nhìn thấy những đệ tử này đều bị một kiếm phong phong hầu thì Phượng Lê đã xác định đây là người của tổ chức Ngũ Sát hạ thủ, bởi vì đây là thủ pháp mà sát thủ của tổ chức Ngũ Sát quen dùng. Lập tức lạnh giọng nói:
- Hay cho tổ chức Ngũ Sát, dám minh mục trương đảm xuất thủ với đệ tử của Bách Hoa cung chúng ta, thù này không đội trời chung. Phượng Điệp, thông tri cho tông môn, nói đã xác định được là người của tổ chức Ngũ Sát động thủ, bảo tông môn huyết tẩy mấy cứ điểm đã biết của tổ chức Ngũ Sát!
Nữ tử tên là Phượng Điệp gật đầu, sau đó lấy ra một tấm Truyền Âm phù thượng phẩm, thông tri cho Bách Hoa cung.
- Sư tỷ, ta cảm thấy có chút kỳ quái!
Lúc này, một nữ tử khác trâm giọng nói.
Phượng Lê nhướng mày, nói:
- Phượng Hiểu, còn có gì kỳ quái à? Lúc trước Phượng Cẩn đã báo cho chúng ta là người của tổ chức Ngũ Sát xuất thủ với họ. Hiện tại ngươi cũng thấy đấy. Nếu không phải người của tổ chức Ngũ Sát động thủ thì ai có thể vô thanh vô tức giết chết bọn họ? Ngươi nhìn họ đi, đều là bị một kiếm phong hầu, hoặc là một kiếm xuyên tim, đây chẳng phải là phương thức giết người nhất quán của tổ chức Ngũ Sát sao?
- Nhưng sư tỷ, ngươi có nghĩ tới hay không, Bách Hoa cung chúng ta và tổ chức Ngũ Sát những năm gần đây luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông. Bọn họ vì sao lại xuất thủ với đệ tử của chúng ta? Và có lý do gì để xuất thủ với Bách Hoa cung chúng ta?
Nữ tử Tên là Phượng Hiểu nói.
Phượng Lê nghĩ nghĩ, thấy đối phương nói có lý, đúng lúc này, Phượng Điệp đó đột nhiên nói:
- Các ngươi xem đi!
Hai nàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có hai cỗ thi thể đang nằm, thi thể bị áo đen bọc kín, không nhìn rõ bộ dạng!
Ba người thân hình khẽ động, đi tới trước thi thể. Tay phải Phượng Lê vung lên, một cỗ kình phong thổi ra, lập tức khăn che mặt của thi thể bị chấn vỡ, lộ ra khuôn mặt của thi thể. Ba người không nhận ra, nhưng rất nhanh chủy thủ dắt bên hông hai cỗ thi thể và tấm lệnh bài tập tức hấp dẫn ánh mắt của ba người.
Khi nhìn thấy hai thứ này, Phượng Lê cười lạnh một tiếng nói:
- Phượng Hiểu, ngươi lân này không phản đối nữa chứt
Phượng Hiểu đang muốn nói gì, nhưng nhìn thấy thần sắc của Phượng Lê thì lập tức thở dài trong lòng, lắc đầu, không nói nữa. Nàng ta biết rõ vị sư tỷ trước mắt này cố chấp cỡ nào, chỉ cần nàng ta nhận định một chuyện là đúng thì nàng ta sẽ kiên trì tới cùng, cho dù nàng ta trong lòng biết là sai, nàng ta cũng sẽ vẫn kiên trì chuyện này là đúng.
Cho nên, Phượng Hiểu không muốn nói thêm nữa.
Phượng Lê lạnh lùng quét nhìn bốn phía rồi sau đó nói:
- Bọn họ chưa chết được bao lâu, nói cách khác, người của tổ chức Ngũ Sát vẫn đang trốn ở gần đây. Ba người của tách ra đuổi theo điều tra, chỉ cần tìm được người của tổ chức Ngũ Sát thì giết sạch toàn bội!
- Vậy Dương Diệp... Phượng Điệp đột nhiên nói.
- Chỉ là một con kiến Linh Giả cảnh mà thôi!
Phượng Lê cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn giết hắn chẳng phải rất dễ dàng sao? Trước tiên không cần động tới hắn, để hắn nhảy nhót thêm vài ngày, chờ giải quyết xong người của tổ chức Ngũ Sát rồi sẽ tới thu thập hắn cũng không muộn!
Phượng Điệp và Phượng Lê gật đầu, sau đó thân hình khẽ động, bay vút về phương hướng khác nhau.
Hai nàng đi rôi, Phượng Lê cũng thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Ngay khi ba người vừa đi, một cây đại thụ cách ba người hơn hai trăm trượng có một trận dao động năng lượng. Lập tức một nam tử áo đen từ trong đại thụ chậm rãi đi ra.
Nhìn ba nữ tử đó rời đi, nam tử áo đen tay phải khẽ động, một tấm Truyền Âm phù thượng phẩm xuất hiện trong tay, hắn hơi dùng sức, bóp nát tấm Truyền Âm phù đó, nói:
- Bách Hoa cung phái ra hai gã cường giả Tôn Giả cảnh, không biết vì sao, bọn họ lại xuất thủ, Lãnh Lưu Lãnh Dịch đã chết, ám sát thất bại, xin chỉ thị!
Sau khi phát ra tin tức, người áo đen thân hình khẽ run lên, biến mất tại chỗ.
Sau hai canh giờ, sắc trời đã tối. Trong không trung, thần thức của Phượng Lê tỏa ra, không ngừng tìm kiếm. Đột nhiên con ngươi nàng ta co rút lại, thân hình lóe lên, lướt về phía một khoảng trống, chỉ một hơi thở đã tới dưới đất.
- Chờ ngươi lâu rồi!
Trên không, cách phía trước Phượng Lê mấy chục trượng, Dương Diệp xoay người nhìn Phượng Lê, khóe miệng nở một nụ cười.