Chương 792: Kiếm hồn, Nam Vực kinh biến! (1)
Chương 792: Kiếm hồn, Nam Vực kinh biến! (1)Chương 792: Kiếm hồn, Nam Vực kinh biến! (1)
Hậu sơn Kiếm Tông, Thanh Phong, Tiêu Dao Tử bồng bềnh trên không trung, nửa người bên dưới đã biến mất, chỉ còn lại nửa người trên, hơn nữa nửa người trên đã càng lúc càng mờ, càng lúc càng trong suốt, giống như tùy thời sẽ tiêu tán trong không trung!
- Ta hy vọng ngươi có thể thay ta thủ hộ Kiếm Tông!
Tiêu Dao Tử nói rất thẳng, không hề khách sáo xã giao.
Dương Diệp ngây ra, sau đó quyết đoán lắc đầu: - Vãn bối chỉ là một Linh Giả cảnh, hà đức hà năng mà thủ hộ Kiếm Tông?
Tuy lúc này Kiếm Tông nguyên khí đại thương, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, Kiếm Tông hiện giờ vẫn có rất nhiều cường giả, vả lại, Kiếm Tông còn có một cường giả Hoàng Giả cảnh, sao tới phiên hắn đến thủ hộ Kiếm Tông!
Hơn nữa, cho dù hắn có năng lực đó thì vì sao phải thủ hộ Kiếm Tông? Nếu không phải nể mặt Tô Thanh Thi, lúc trước hắn còn muốn giúp đám người Nguyên Môn diệt Kiếm Tông nữa kìal
Hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với thế lực lớn thế lực lớn cải
- Ngươi có biết một kiếm lúc trước ta dùng trạng thái linh hồn phát ra là kiếm kỹ gì không?
Tiêu Dao Tử đột nhiên nói. - Kiếm kỹ gì!
Dương Diệp nheo mắth lại, đối với một kiếm đó, hắn rất tò mò. Bởi vì một kiếm đó không sử dụng chút huyền khí nào, dưới tình huống không dùng huyền khí, không ngờ vẫn phát ra được kiếm khí, điều dnày khiến cho Dương Diệp vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.
Tiêu Dao Tử cười cười, nói:
- Đó là hồn kỹ, nói một cách chính xác là kiếm hồn kỹ, kiếm hồn kỹ từ tinh khíc thân cộng với hồn lực và niệm lực bản thân tạo thành, giống như bỏ qua nhục thân, trừ khi là loại huyền bảo của hôn kỹ chuyên phòng ngự, bằng không một kích này có thể bất chấp huyền bảo Thiên cấp thượng phẩm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là kiếm hồn kỹ của ngươi đủ mạnh!
Kiếm hồn kỹ!
Đây không phải là tương tự như ba chữ chân ngôn của An Nam Tĩnh à?
Dương Diệp động lòng, bỏ qua phòng ngự, bỏ qua huyền bảo bình thường, chỉ này này thôi đã đủ để khiến hắn động lòng rồi. Thử nghĩ xem, nếu dùng thanh kiếm quỷ dị trong tiểu tuyền qua thôi động kiếm hồn kỹ này, vậy hiệu quả sẽ như thế nào? Dưới tình huống xuất kỳ bất ý, chỉ sợ có thể miểu sát Huyền giả Tôn Giả cảnh bình thường!
Dương Diệp thở khẽ ra một hơi, sau đó nói: - Tiền bối, ra điêu kiện của ngươi đi!
Nụ cười trên mặt Tiêu Dao Tử càng trở nên rực rỡ hơn, nói:
- Ngươi lĩnh ngộ kiếm vực, đồng thời Kiếm Tâm Thông Minh, hơn nữa còn nắm giữ kiếm ý sát lục sắc bén nhất trong kiếm ý, thiên phú của ngươi quả thật không kém ta năm đó. Chỉ là đáng tiếc, ngươi không thể lĩnh ngộ kiếm hồn, đương nhiên, yêu cầu như vậy đối với ngươi có lẽ hơi cao, phải biết rằng ta cũng vậy năm đó cũng phải khi tới Tôn Giả cảnh đỉnh phong mới lĩnh ngộ được kiếm hôn!
- Kiếm hồn?
Dương Diệp không hiểu, nói:
- Đó là gì?
- Kiếm ý giống như tinh khí thân của kiếm, có thể cho khiến uy lực của kiếm khí và kiếm kỹ tăng gấp bội, mà kiếm hồn thì tương đương với linh hồn của kiếm, khiến kiếm và kiếm kỹ không còn là vật chết, ban cho chúng sinh mệnh mới. Đương nhiên, quan trọng nhất là, sau khi nắm giữ được kiếm hồn, có thể dùng tinh khí thần của bản thân cộng thêm ý niệm, cũng chính là kiếm ý, khiến bốn thứ này hóa thành thực chất, hình thành một loại kỹ pháp khác ngoài huyền kỹ!
Tiêu Dao Tử chậm rãi nói. Dương Diệp cười khổ, thì ra kiếm đạo có nhiều môn đạo như vậy, xem ra bản thân mình trên con đường kiếm đạo này vẫn còn một đoạn đường dài để đi.
- Ta có thể khiến ngươi lĩnh ngộ được kiếm hồn rất nhanh!
Tiêu Dao Tử đột nhiên nói.
Dương Diệp không kích động và hưng phấn, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, Tiêu Dao Tử nói vậy, nhất định là có điều kiện gì đó. Quả nhiên, sau khi nói xong câu đó, Tiêu Dao Tử lại bảo:
- Ta chỉ có một điều kiện, ngày sau hy vọng ngươi tới cực bắc trung vực,
sâu trong lòng đất nơi đó có một tòa cung điện, bên trong cung điện có một người, tên là Huyễn Băng Vân, nếu nàng ta còn sống, thay ta nói một tiếng xin đối với nàng ta. Nếu nàng ta chết rồi, chết rồi thì coi như hết...
Dương Diệp có chút bất ngờ, vốn hắn cho rằng Tiêu Dao Tử sẽ bảo hắn giúp Kiếm Tông, bắt hắn gia nhập Kiếm Tông, nhưng không ngờ điều kiện của đối phương tại là bảo hắn đi xin lỗi hộ đối phương.
Trâm ngâm một thoáng, Dương Diệp nói:
- Ta đáp ứng! Không có lý do gì để cự tuyệt cả, chỉ là nói lời xin lỗi, không có gì to tát. Vả lại, Huyễn Băng Vân nếu quen biết với tổ sư Kiếm Tông, như vậy còn sống còn sống của đối phương hẳn là rất nhỏ.
Tiêu Dao Tử gật đầu, nửa thân trên cơ hồ đã trở nên trong suốt.
- Tiên bối, ngươi có còn sống hay không?
Dương Diệp đột nhiên hỏi. Năm đó sau khi tổ sư Kiếm Tông vượt qua được thiên lộ thì biến mất khỏi thế gian, lão rốt cuộc là rời khỏi thế giới này, hay là đã chết, đây vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Tiêu Dao Tử lắc đầu, nói:
- Ta không biết, người đừng giở cái vẻ mặt kinh ngạc đó. Phải biết rằng ta chỉ là một tia phân hồn, bên trong dòng hồn phách này giữa rất ít ký ức, đối với rất nhiều chuyện, rất nhiều ký ức của bản thể, tia phân hồn này không có.
Nói đến đây, Tiêu Dao Tử dùng một chút rồi tại nói:
- Đừng tùy tiên đi sấm thiên lộ, cho dù là muốn vượt qua thì người ít nhất cũng phải đạt tới Hoàng Giả cảnh ngũ phẩm trở lên. Đồng thời đề thắng kiếm ý và kiếm vực tới trình độ hoàn mỹ, nhớ đói
Dương Diệp muốn hỏi vì sao, nhưng chưa kịp nói thì Tiêu Dao Tử đã xua tay, nói:
- Ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đợi lát nữa, ta sẽ làm tiêu tan toàn bộ ý thức chủ quan của tia phân hồn này thì ngươi cắn nuốt phân hồn này của ta, bên trong phân hồn này có phương pháp Kĩnh ngộ kiếm hồn và một số kiếm kỹ năm đó ta từng dùng, còn có một số cảm ngộ và lý giải của ta đối với kiếm đạo, chắc là hữu dụng đối với ngươi.
Nói xong, Tiêu Dao Tử không đợi Dương Diệp đáp lời, nửa người trên đột nhiên co rút lại, ngưng tụ thành một điểm sáng, sau đó trực tiếp chui vào trong mi tâm của Dương Diệp. Mặt Dương Diệp lập tức trở nên vặn vẹo, bởi vì vô số ký ức đang ùa vào trong đầu hắn, loại trùng kích này rất khủng bố, hơn nữa là trực tiếp nhằm não hắn!