Chương 829: Sính lễt! (2)
Chương 829: Sính lễt! (2)Chương 829: Sính lễt! (2)
Tuy Kiếm Tông dùng kiếm lập tông, nhưng đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý đã ít càng thêm ít, nguyên nhân chủ yếu là vì rất nhiêu đệ tử Kiếm Tông chưa từng gặp qua kiếm ý. Mà tiền bối Kiếm Tông không thể mang tâm đắc của mình truyền lưu lại, dù sao kiếm ý không phải là thứ nói truyền là có thể truyền.
Tiên bối Kiếm Tông không phải không nghĩ lưu lại kiếm ý của mình cho hậu bối Kiếm Tông quan sát học tập, nhưng mà không tu hành kiếm ý tới bát trọng trở lên, kiếm ý không thể ngưng tụ vĩnh viễn không biến mất, cho nên, Vô số tiên bối Kiếm Tông hữu tâm vô lực.
Hiện tại, Dương Diệp làm được, có phần kiếm ý này, những đệ tử Kiếm Tông, đặc biệt là những đệ tử có thiên phú, ngày sau bọn họ có thể lĩnh ngộ kiếm ý cũng dễ dàng hơn nhiều, dù không lĩnh ngộ nhưng ít ra sẽ có rất nhiều cảm ngộ, mà những cảm ngộ này lại có thể trợ giúp tu hành rất lớn.
Tóm lại, phần sính lễ này của Dương Diệp rất trân quý, đặc biệt là đối với Kiếm Tông, thậm chí nó còn trân quý hơn cả một kiện đạo khít
Sau khi đệ tử Kiếm Tông biết được đạo lý kia, cả Kiếm Tông đều sôi trào. Kiếm ý là thứ quá trọng yếu. Kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể làm cho người ta kiêng kị cùng sợ hãi. Trước kia, đối với kiếm ý trong truyền thuyết, bọn họ mong muốn nhưng không thể đạt được, nhưng hiện tại bọn họ lại có hi vọng.
Trong phòng Tô Thanh Thi, Dương Diệp hiếu kỳ đánh giá gian phòng của Tô Thanh Thi, gian phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ, đồ vật rất ít, trừ một ít đồ cần phải có ra, nơi này không có vật trang trí nào khác.
- Ngươi muốn đi cổ chiến trường?
Tô Thanh Thi nhẹ giọng hỏi.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Hôm nay Bách Hoa cung phụ thuộc vào Nhân Hoàng, cho dù như thế nào cũng không thể nhìn thế lực Nhân Hoàng mở rộng tại Nam Vực, ít nhất không thể nhìn hắn dễ dàng đặt chân tại Nam Vực. Đỉnh Hán Đế Quốc có thêm các thế lực Nguyên Môn cùng Bách Hoa cung phụ thuộc, cho dù Huyền Thú Đế Quốc cùng Đại Tần đế quốc liên thủ cũng khó có thể ngăn cản bọn họ, cho nên lần này đi cổ chiến trường, ta muốn đi tìm thế lực Cổ Vực thành, liên hợp với bọn họ đối kháng Nhân Hoàng.
Tuy hắn làm việc xúc động nhưng không có nghĩa là hắn không có đầu óc. Muốn dựa vào lực một mình hắn triệt để gạt bỏ Bách Hoa cung là việc không có khả năng, ít nhất hắn hiện tại không làm được. Đặc biệt hiện nay Bách Hoa cung trở thành thế lực phụ thuộc vào Nhân Hoàng, hiện tại hắn đối mặt không chỉ có một mình Bách Hoa cung, còn có Đỉnh Hán Đế Quốc!
Nói đơn giản một chút chính là, hắn không muốn nhảy vào vũng nước đục Nam Vực cũng không có khả năng. Lần này đáp ứng An Nam Tĩnh đi cổ chiến trường, trừ bởi vì có tình bằng hữu với An Nam Tĩnh, hắn còn có suy nghĩ liên hợp với hai An gia trong Cổ Vực thành, còn có phủ thành chủ, cộng đồng liên thủ đối địch!
Dựa vào một mình hắn là không thể tiêu diệt đệ tử Bách Hoa cung cùng đối kháng Đỉnh Hán Đế Quốc!
- Lúc nào trở lại?
Tô Thanh Thi nhẹ giọng hỏi.
Dương Diệp cười cười, nói:
- Yên tâm, trước khi hài tử của chúng ta ra đời, ta sẽ quay vê.
- Ta chờ ngươi!
Dương Diệp gật gật đầu, sau đó giao một nạp giới cho Tô Thanh Thi, nói:
- Trong này có ba ngàn viên Năng Lượng thạch siêu phẩm, còn có một bản kiếm kỹ tên là Kiếm Khí Như Ti, còn có một chút thiên địa linh thảo, thấp nhất đều là Thiên giai Hạ phẩm, tóm lại, đồ vật hơi nhiều, ngươi tự xem đi.
- Đừng cự tuyệt, hiện tại Kiếm Tông trăm phế đãi hưng, rất nhiều địa phương cần dùng tới tiền tài, những vật này có thể trợ giúp ngươi, ta cũng chỉ có thể làm được nhiều như vậy. Đúng rồi, những vật này do người bảo quản tốt, đặc biệt là Năng Lượng thạch siêu phẩm, cho dù muốn dùng cũng phải bí mật, bằng không tai họa vô cùng, chúng ta nên có tâm phòng người.
- Còn nữa, Thủy Hoàng cùng Thú Hoàng đã đáp ứng hỗ trợ trông nom Kiếm Tông, cho nên người tạm thời không cần fo nắng Nguyên Môn tới gây phiền toái cho Kiếm Tông. Còn nữa, nếu như xuất hiện chuyện cực kỳ khó khăn, mặc kệ thập bao nhiêu khó khăn, đừng tự mình gánh vách, phát truyền âm phù cho ta, hiểu chưa? Còn nữa...
Đúng lúc này, đột nhiên Tô Thanh Thi đi đến trước mặt Dương Diệp, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Dương Diệp, Tô Thanh Thi dùng bờ môi đỏ tươi hôn lên môi hắn.
Đôi má của Tô Thanh Thi ửng đỏ, trong mắt nàng ẩn chứa kiên định và nhu tình. Nàng cũng không biết tại sao nàng làm như thế, nàng chỉ biết rằng, nàng muốn làm như thế mà thôi.
Động tình không chỉ Tô Thanh Thi, Dương Diệp cũng động tình. Thời gian dần qua, đầu lưỡi của Dương Diệp cạy mở bờ môi đỏ mọng của Tô Thanh Thi, sau đó tiến quân thân tốc, hắn không ngừng quấy đảo lưỡi của nàng, đôi tay cũng không nhàn rỗi, hắn chậm rãi ôm eo Tô Thanh Thi. Tô Thanh Thi ngay từ đầu có chút không thích ứng thế công mãnh liệt của Dương Diệp, nàng muốn đào thoát, nhưng mà Dương Diệp không cho nàng thoát ra, nàng giãy giụa vô lực, chỉ có thể mặc cho Dương Diệp ôm nàng.
Không biết qua bao lâu, bờ môi của hai người tách ra, Dương Diệp nhìn Tô Thanh Thi đỏ mặt như hoa đào, ôn nhu nói:
- Thanh Thi, có thể chứ?
Tô Thanh Thi cúi đầu, nàng không dám nhìn Dương Diệp, đôi tay của nàng ôm chặt lấy eo Dương Diệp. Nghe Dương Diệp nói thế, nàng cúi đầu thấp xuống, qua mấy giây, trong ánh mắt chờ mong của Dương Diệp, Tô Thanh Thi hơi gật đầu.
Sau đó chiếc giường trong phòng run lên, kịch chiến, tái chiến, ban ngày đêm tối giường đã nát