Chương 933: Thay đổi chủ ý! (2)
Chương 933: Thay đổi chủ ý! (2)Chương 933: Thay đổi chủ ý! (2)
Tư Không Minh khẽ gật đầu nói:
- Cậu, chúng ta đã suy nghĩ cẩn thận. Ở nơi này tìm kiếm Dương Diệp hoàn toàn là lãng phí thời gian, có thời gian này còn không bằng kết bạn cố gắng đi rèn luyện một phen có lẽ còn có chút kỳ ngộ. Hơn nữa cho dù chúng ta tìm được Dương Diệp thì thế nào? Cường giả của Thiên Vũ Thành này nhiều như vậy lại còn có cường giả cảnh giới Tôn Giả, tìm được cũng chưa chắc là của chúng ta.
Hạ Anh Hậu im lặng một lát, sau đó lắc đầu nói:
- Các ngươi không thể ra thành!
- Vì sao?
Tư Không Minh không hiểu hỏi.
Hạ Anh Hậu nói:
- Bây giờ là thời điểm mấu chốt, nếu chẳng may để cho Dương Diệp lừa dối qua cửa ải, đầu cậu của người là ta sẽ rơi xuống đất có biết hay không? Còn nữa, bây giờ trong thành rất nhiều người đều muốn ra thành, nếu như ta mở cửa thành thả các ngươi ra ngoài, chuyện này sẽ khiến nhiều người tức giận. Cư dân của Thiên Vũ Thành này đều là thất phu, có trời mới biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì nữal
Tư Không Minh còn muốn nói gì nữa, Dương Diệp lại lắc đầu với hắn, sau đó lấy ra một xấp bùa chú cùng với hơn một trăm viên đá năng lượng cực phẩm đặt ở trên bàn nói:
- Hạ thành chủ, chúng ta biết khó khăn của ngươi, nhưng cũng xin ngươi thông cảm cho chúng ta, chúng ta đều là huyền giả, cân phải không ngừng rèn luyện để nâng cao mình. Hơn nữa mục tiêu của Hạ thành chủ chẳng qua là Dương Diệp mà thôi, để chúng ta ở chỗ này, hoàn toàn không có chỗ dùng gì, ngươi nói phải không?
Hạ Anh Hậu nhìn lướt qua bùa chú trên bàn, khóe mắt nhất thời hơi co rút, sau đó quan sát Dương Diệp lần nữa nói:
- Ta cũng quen biết một số Phù Văn đại sư của Trung Vực, không biết tôn sư của các hạ là... ?
- Xin lỗi, nói thật lòng lần này ta đi ra ngoài là gạt sư tôn mà đi, bởi vì hắn không muốn để cho ta cuốn vào những chuyện lộn xôn, chỉ muốn cho ta an tâm chế tạo bùa chú. Nhưng chế tạo bùa chú thật sự quá khô khan quá nhàm chán, hết cách ta chỉ có thể tự mình chạy đi!
Dương Diệp nói.
Hạ Anh Hậu cười nói:
- Thì ra là thế. Thật ra, thả các ngươi ra khỏi thành cũng không có gì, chẳng qua là các ngươi có thể không biết các thành thị phía sau đều đã mở giai đoạn phòng bị, các ngươi ra khỏi chỗ của ta đến phía sau vẫn sẽ bị cản lại.
- Vì một Dương Diệp đế quốc Đỉnh Hán lại có thể làm ra động tính lớn như vậy?
Lục Hà cau mày nói.
Hạ Anh Hậu nói:
- Ta cũng rất tò mò, chỉ là một Dương Diệp mà thôi, thực lực cho dù có nghịch thiên hơn nữa cũng không thể khiến cho đế quốc chuẩn bị động tĩnh lớn như vậy mới phải. Tuy nhiên những điều này không phải là điêu chúng ta nên quan tâm, điêu chúng ta phải làm chính là làm tốt sự sắp xếp của phía trên là được rồi. Bây giờ các ngươi còn muốn ra khỏi thành sao?
Dương Diệp do dự một lát nói:
- Không biết Hạ thành chủ có thể có cách gì để cho chúng ta giảm bớt những phiền phức phía sau không? Đương nhiên, sẽ không để cho Hạ thành giúp đỡ không công!
Trong lòng Hạ Anh Hậu vui mừng, thầm nghĩ Phù Văn Sư quả nhiên đều là người ra tay rộng rãi. Giả vờ ra vẻ khó xử một chút, lúc này Hạ Anh Hậu mới lấy ra một tấm bản đồ lơ lửng trên không trung nói: - Ta nghĩ mấy người các người chắc là muốn đi di tích Thánh Giả? Thật ra đi di tích Thánh Giả có thể không cần đi qua địa bàn của đế quốc Đỉnh Hán, còn có một đường tắt. Các ngươi nhìn chỗ này, sau khi ra khỏi thành các ngươi đi vê hướng nam bắc, trải qua 'Vùng đầm lầy' sau đó vượt qua núi Hám Thiên cuối cùng đi qua 'Sa mạc người chết' các ngươi sẽ đến đất man hoang!
Nghe được Hạ Anh Hậu nói vậy, ba người Lục Hà ở bên cạnh nhíu chặt mày. Tư Không Minh hơi tức giận nói:
- Cậu, có phải người là muốn cho chúng ta đi chịu chết hay không? Vùng đầm lầy, đó là chỗ ở của tộc cá sấu ăn thịt người đó, mỗi một con cá sấu ăn thịt người trưởng thành cũng tương đương với một cường giả cảnh giới Tôn Giả! Còn nữa núi Hám Thiên nơi đó là nơi ở của những kẻ nào chẳng lẽ cậu không biết hay sao? Đó là những kẻ điên, gặp người thì giết! Hai nơi này cháu không nói, nhưng mà sa mạc người chết, cậu à, cậu thật sự muốn hại chết cháu ngoại trai của mình à?
Hạ Anh Hậu trừng mắt liếc Tư Không Minh, nói:
- Vậy tiểu tử ngươi muốn thế nào? Cậu của người chỉ là một thành chủ, cũng không phải nhân vật gì lớn, không có cách nào khiến cho ngươi từ đế quốc đi thẳng đến đất man hoang. Nếu như các ngươi không muốn đi đường này, vậy cũng chỉ có thể chờ đế quốc hủy bỏ lệnh đề phòng. Tuy nhiên theo ta thấy trước khi chưa tìm ra Dương Diệp, chỉ sợ sẽ không hủy bỏ đâu. Dù sao có đi hay không chính là xem các ngươi quyết định.
Nói xong, Hạ Anh Hậu thu bùa chú cùng đa năng lượng cực phẩm trên bàn vào.
Dương Diệp im lặng, ngược lại hắn không phải là sợ vùng đầm lây hay là sa mạc người chết gì đó, chỉ là hắn cũng không quen thuộc những chỗ này, tùy tiện nói ra rất có thể sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Còn nữa, nếu như hắn lập tức đồng ý với Hạ Anh Hậu đi đường này khó tránh khỏi biểu hiện quá mức nóng lòng, không có cách nào hắn chỉ có thể im lặng.
- Chẳng lẽ chúng ta không thể bay qua những chỗ này sao?
Lúc này Lục Kiếm Dao đột nhiên nói.
Tư Không Minh lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ quá đơn giản!
Nói xong nhìn vê phía Dương Diệp nói:
- Diệp huynh, chắc hẳn ngươi cũng biết những chỗ này rất nguy hiểm đáng sợ, nếu chúng ta từ nơi này đi qua rất có thể không tới đất man hoang đã chết!
- Tư Không huynh, ta muốn hỏi một chút, trước đây có cường giả cảnh. giới Linh Giả đi qua những chỗ này chưa?
Dương Diệp hỏi. Tư Không Minh sửng sốt, Lục Hà ở bên cạnh hắn nói tiếp:
- Tông môn khác ta không biết, Vô Cực Tông ta đã có người đi đến những chỗ này rèn luyện, còn có một số nhiệm vụ của tông môn ta cũng và cần phải hoàn thành ở những chỗ này. Rất nhiều sư huynh hoàn thành những nhiệm vụ này cũng là cảnh giới Linh Giả. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người đã chết ở những chỗ này!
Dương Diệp khẽ gật đầu nói:
- Nếu bọn họ có thể vì sao chúng ta không thể? Thứ cho ta nói thẳng, con người chỉ không ngừng khiêu chiến những chuyện mình cho rằng không thể nào làm được mới có thể không ngừng đột phá mình, nâng cao mình. Hơn nữa những chỗ này tuy nguy hiểm đáng sợ, ta nghĩ cũng không thể nguy hiểm đáng sợ hơn di tích Thánh Giả phải không?
Lục Hà lắc đầu cười nói:
- Diệp huynh, ngươi đi làm Phù Văn Sư thật sự hơi đáng tiếc. Nếu như ngươi có thể chuyên tâm về con đường võ đạo có lẽ Trung Vực ta cũng có thể xuất hiện một Kiếm Hoàng hoặc Vũ Thần! Cũng được, sẽ cùng Diệp huynh thử một lần xông lên!
Dương Diệp nhìn về phía Mạc Khinh Nguyệt cùng Tư Không Minh ở bên cạnh, ngược lại Mạc Khinh Nguyệt không do dự, lập tức khẽ gật đầu, tỏ ý bằng lòng đi đường này. Tư Không Minh do dự một lát, cũng khẽ gật đầu.
Dương Diệp khẽ gật đầu, lấy tấm bản đồ vào, lại đưa ra thêm năm mươi viên đá năng lượng cực phẩm cho Hạ Anh Hậu, sau đó nói:
- Chuyện ra khỏi thành sẽ làm phiên Hạ thành chủi!
Hạ Anh Hậu thu hồi đá năng lượng cực phẩm cười nói:
- Chuyện nhỏ thôi!
Buổi tối ánh trăng sáng nhô lên cao.
Dưới sự sắp xếp của Hạ Anh Hậu, Dương Diệp đã lặng lẽ ra khỏi cửa thành, không làm kinh động bất kỳ kẻ nào.
Nhìn Thiên Vũ Thành trước mặt trong lòng Dương Diệp cười lạnh một tiếng, người bên trong này quả thật là ai cũng muốn giết hắn. Hắn đương nhiên sẽ không đi tìm những người này báo thù, hoàn toàn không có ý nghĩa gì, bởi vì những người này chỉ là kẻ ngốc bị La Tuấn lợi dụng mà thôi. Giết sạch những người này hoàn toàn không lợi ích gì đối với hắn, cũng không đả thương được gốc rễ của La Tuấn!
Trước đây, Dương Diệp là không tin kẻ thù xưa, nhưng bây giờ hắn tin. Hắn cùng với La Tuấn đồng thời xuất hiện ở một thời đại đã định sẵn bọn họ là kẻ thù xưa, bởi vì bọn họ ai cũng không thể thuần phục ai, hai người ai cũng đều là thiên tài tuyệt thế có một không trong thiên hạ. Tục ngữ nói rất hay một núi không thể có hai hổ, bọn họ nhất định chỉ có một người có thể sống!
Sau khi đám người Dương Diệp rời khỏi Thiên Vũ Thành khoảng chừng một canh giờ, Liễu Sướng Nguyên cùng một tên nam tử khôi ngô đi tới Thiên Vũ Thành.
- Đế, có thể tìm ra được tên Dương Diệp kia không?
Liễu Sướng Nguyên hỏi.
Nam tử khôi ngô im lặng một lát, sau đó nằm sấp trên mặt đất, chiếc mũi hơi kỳ lạ áp sát mặt đất, sau đó nhẹ nhàng ngửi một cái. Một lát sau nam tử khôi ngô đứng dậy, sau đó nói:
- Trong thành không có khí tức của hắn, chắc hẳn hắn cũng không ở trong thành!
Sắc mặt Liễu Sướng Nguyên trầm xuống, lúc này nam tử khôi ngô lại nói:
- Tuy nhiên trong thành có khí tức hắn lưu lại, điêu này nói rõ hắn đã từng ở trong thành.
Nói xong, ngón tay của nam tử khôi ngô chỉ vê phương Bắc nói:
- Chắc hẳn là hắn đi về nơi đó, con đường nơi đó có khí tức còn sót lại của hắn!
- ĐỊI Thân hình Liễu Sướng Nguyên thoáng động, biến mất, nam tử khôi ngô vội vàng đi theo!
Sau khi Liễu Sướng Nguyên đi rồi, một nữ tử che mặt trên người mặc áo giáp màu tím, đi tới Thiên Vũ Thành, sau đó lao thẳng đến phủ thành chủ.
- Không biết đặc sứ giá lâm, không tiếp đón từ xa mong rằng đặc sứ thứ lỗi!
Hạ Anh Hậu hơi thi lễ với nữ tử mặc áo giáp màu tím trước mắt, khiêm tốn nói. Cho dù hắn cùng nữ tử trước mắt đều là cảnh giới Tôn Giả, nhưng hắn tự biết rõ ràng, đó chính là hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương, bởi vì đối phương là cấm quân hoàng cung của đế quốc Hán Đỉnh, cũng chính là tâm phúc của đương kim thiên tử.
Cấm quân chỉ thân phục hoàng đế, đây là một đội quân mà Nhân Hoàng cũng kiêng ky, đồng thời không có cách nào nắm giữ.
Nữ tử che mặt nói:
- Hạ thành chủ không cần đa lễ, ta tới là nói cho Hạ thành chủ biết, Dương Diệp đã không còn ở Thiên Vũ Thành.
- Gì chứt
Hạ Anh Hậu nhất thời kinh sợ, nói:
- Tuyệt đối không thể nào, ta đã hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Thiên Vũ Thành, chính là một con muỗi cũng đừng nghĩ có thể bay ra ngoài, Dương Diệp sao có thể chạy đi như vậy được!
Nữ tử che mặt nói:
- Ta không phải tới để tranh luận với Hạ thành chủ ngươi. Từ giờ trở đi tất cả quân đội của Thiên Vũ Thành thuộc về ta ta quản lý. Có hai chuyện, thứ nhất: thông báo với tất cả mọi người bên trong Thiên Vũ Thành, nói là Dương Diệp đã rời khỏi Thiên Vũ Thành, thứ hai: triệu tập tất cả huyền giả cảnh giới Linh Giả ngũ phẩm trở lên trong Thiên Vũ Thành đến cửa thành phía bắc tập hợp, trong một khắc người nào không đến giết không thai
Nói xong, nữ tử che mặt xoay người rời đi, lúc đi tới cửa nàng lại ngừng lại nói:
- Bao gồm Hạ thành chủ ngươi!
Vùng đầm lầy.
Vùng đầm lầy, tên cũng giống như ý nghĩa là một mảnh đầm lây. Đâm lầy này rất lớn, còn muốn lớn hơn Thiên Vũ Thành gấp năm lần. Trong đó có rất nhiều cá sấu ăn thịt người, cá sấu ăn thịt người trưởng thành tương đương với cường giả cảnh giới Tôn Giả của nhân loại, mà ở bên trong khu vực đầm lầy này, cá sấu ăn thịt người trưởng thành hoàn toàn không có cách nào thống kê hết, có ít nhất năm mươi con trở lên!
Năm mươi cường giả cảnh giới Tôn Giải Lúc nghe tới số lượng này, Dương Diệp cũng bị dọa cho giật mình, tuy nhiên cũng may những cá sấu ăn thịt người này không phải là động vật sống thành đàn, đặc biệt là cá sấu ăn thịt người trưởng thành, bọn chúng đều có địa bàn của mình, nói cách khác bọn chúng là xa nhau. Chỉ cần là xa nhau, muốn đối phó thì dễ làm hơn nhiều.
Nhưng có một vấn đề xảy ra trước mặt mấy người, đó chính là làm sao qua được đầm lầy này? Đi? Vùng đầm lây mặc dù là đầm lây, nhưng cũng không phải tất cả đều là đầm lầy, cũng có rất nhiều đường, nhưng vấn đề là từ những chỗ này đi qua, rất có thể gặp phải rất nhiều cá sấu ăn thịt người bao vây tấn công. Lấy thực lực của mấy người bọn họ thật sự không có lòng tin một đường đánh tới cùng. Còn bay ư? Ngươi có thể bay bao lâu? Nếu như trên đường đang bay hết huyền khí sau đó sẽ rơi vào trong đầm lây.
- ĐỊI
Sau khi im lặng một hồi, Dương Diệp quyết định. Dùng cách bay, nếu như sử dụng Cửu U kiếm Vũ, ngược lại hắn có thể, nhưng vấn đề là có thể sử dụng được sao? Đây đã trở thành dấu hiệu riêng của hắn! Không cần Cửu U kiếm Vũ, chỉ dựa vào cánh chim huyền khí, thành thật mà nói hắn cũng không nắm chắc có thể bay qua đầm lầy này hay không bởi vì quá xa! Hơn nữa bên cạnh còn có đám người Lục Kiếm Dao, hắn không được đám người Lục Kiếm Dao lại càng không được!
Nghe Dương Diệp nói vậy, Lục Kiếm Dao hơi hưng phấn nóng lòng muốn thử, dù sao có Dương Diệp ở đây, nàng cảm thấy có nhiều cá sấu ăn thịt người hơn nữa cũng không sao. Khóe miệng của đám người Lục Hà bên cạnh khẽ giật, thật sự là trong lòng không nắm chắc lắm!
Mấy người mới vừa vào vùng đầm lầy, Dương Diệp lại đột nhiên dừng bước, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía xa. Im lặng một lát, Dương Diệp nói:
- Các ngươi đi trước, ta có chút chuyện phải xử lý, xử lý xong ta sẽ đuổi theo các ngươi!