Chương 89: Ngươi Không Phải Đệ Tử Kiếm Tông
Chương 89: Ngươi Không Phải Đệ Tử Kiếm TôngChương 89: Ngươi Không Phải Đệ Tử Kiếm Tông
Lúc Dương Diệp tiến vào đại điện, ánh mắt mọi người đều rơi lên người của hắn, ban đầu hắn còn không hiểu Chấp Kiếm trưởng lão vì sao muốn gặp hắn, bây giờ nhìn thấy Phượng Vũ, hắn đã hiểu ra phần nào.
Người đến không có ý tốt!
Dương Diệp hít sâu một hơi, tiến lên phía trước hướng vê một lão nhân thi lễ, nói: "Đệ tử ngoại môn, Dương Diệp, ra mắt Chấp Kiếm trưởng lão!"
Lão nhân tóc trắng khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Phượng Vũ bốn người, nói: "Bốn vị, các ngươi đường xa đến đây, như vậy cũng đã mệt mỏi, Thanh Thi, đưa bốn vị quý khách đi nghỉ ngơi!"
Lông mày Tô Thanh Thi cau lại, nàng nhìn Dương Diệp một cái, do dự một chút, sau đó đi tới trước mặt Phượng Vũ, nói: "Mời đi theo taU"
Thấy lão nhân không cho các nàng ở lại nơi này, một người mỹ phụ sau lưng Phượng Vũ có chút không vui, định nói, nhưng Phượng Vũ lại lắc đầu, sau đó nói: "Làm phiền!"
Tô Thanh Thi khẽ gật đầu, sau đó xoay người mang theo bốn người đi ra ngoài điện, chỉ là lúc đi ngang qua Dương Diệp nhìn Dương Diệp một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ lo âu. Phượng Vũ cũng nhìn Dương Diệp một lần, có điều trong mắt không có lo lắng, chỉ có châm chọc.
Thấy như vậy, nội tâm Dương Diệp trâm xuống, đúng lúc này, lão nhân tóc trắng kia nhìn Dương Diệp, hỏi: "Mẹ ngươi là đệ tử của Bách Hoa cung?”
Dương Diệp ép xuống bất an trong lòng, ôm quyền, nói: "Vâng!"
"Bách Hoa cung muốn Kiếm tông chúng ta giao ra huynh muội các ngươi, ngươi thấy thế nào?" Lão nhân tóc trắng nói ngay vào điểm chính.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó cười tự giễu, nói: "Chấp Kiếm trưởng lão, nếu như các ngươi đã quyết định, ta thấy thế nào có quan trọng không?”
Nghe Dương Diệp nói có phần ai oán, lão nhân trâm mặc. Về suy nghĩ của hắn, hắn cũng không muốn giao đệ tử trong tông môn cho người khác, bởi vì... như thế sẽ làm nội tâm đệ tử nguội lạnh. Thế nhưng lần này, hắn không thể không giao, thực lực của Bách Hoa cung còn mạnh hơn Kiếm tông rất nhiều, hơn nữa Bách Hoa cung còn có lý do rất chính đáng!
Nhưng mà giao ra, nhất định sẽ làm nguội lạnh rất nhiều trái tim đệ tử!
Lúc này, một gã trung niên mũi ưng bên cạnh lão nhân tóc trắng mở miệng, nói: "Ngọc Lâm sư huynh, bây giờ Kiếm tông cùng Quỷ Tông đã như nước với lửa, chúng ta thực sự không nên cùng Bách Hoa cung kết thù kết oán. Hơn nữa Bách Hoa cung còn có lý do đầy đủ như vậy, nếu chúng ta không giao người, không chỉ có kết thù kết oán với Bách Hoa cung, đây thật là không khôn ngoan!"
Nói xong, tên trung niên này xoay người nhìn Dương Diệp, nói: "Tiểu tử, ta với ngươi không quen biết, nói những lời này cũng không phải là nhằm vào ngươi, ta chỉ vì Kiếm Tông mà thôi. Ngày sau nếu như ngươi còn có thể sống sót, đồng thời nếu muốn báo thù, có thể tới tìm ta, ta tên là Xích Hỏa!"
Dương Diệp nhẹ gật đầu, không sợ hãi nói: "Tiểu tử nhớ kỹ, ngày sau nếu là có thể sống sót, nhất định sẽ tìm Xích Hỏa tiền bối đòi một lời giải thích!"
Nghe vậy, bốn gã trung niên cùng người đứng đầu là Ngọc Lâm ngoài ý muốn nhìn Dương Diệp một cái, lúc trước quả thực đã xem thường người thiếu niên trước mắt này!
Xích Hỏa tán thưởng nhìn Dương Diệp, nói: "Tiểu tử, lòng can đảm cùng khí độ của ngươi đúng là rất tốt, nếu không phải vì Kiếm Tông, lão phu ngược lại cũng không muốn cho ngươi chịu chết!"
"Tiền bối, vấn bối cả gan hỏi một câu, năm đó tổ sư gia sáng lập tông môn có ý nghĩa gì?" Dương Diệp đột nhiên hỏi.
Xích Hỏa nhướng mày, nói: "Ngươi nói xem có ý nghĩa gì?"
Dương Diệp chậm rãi nói: "Vì sao có nhiều người muốn gia nhập vào tông môn như vậy? Bởi vì sau khi gia nhập tông môn không chỉ được nhiều tài nguyên tu luyện, đại biểu cho một loại vinh dự, đại biểu cho sau này sẽ không bị người bắt nạt. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, nếu như đệ tử đi đến thế tục, những đệ tử của thế gia kia nếu như biết ta là đệ tử của Kiếm tông, coi như đệ tử chỉ là một đệ tử ngoại môn, bọn họ cũng sẽ kính trọng vài phân.
Năm đó tổ sư gia đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, trên đời đã không còn ai có thể khi dễ hắn, vậy tại sao người còn muốn sáng lập Kiếm tông? Vãn bối cảm thấy, ngoại trừ để cho đạo thống của lão nhân gia người lưu truyền đến nay ra, còn vì muốn cho đệ tử của người đoàn kết lại, bởi vì chỉ có đoàn kết lại, cho dù lão nhân gia người mất đi, đệ tử của người vẫn sẽ không bị người khi dễ.
Nói tóm lại chính là đoàn kết, một cái tông môn chỉ có đoàn kết mới không bị người khi dễ. Sinh mạng của đệ tử không phải trân quý, chết cũng không sao. Nhưng nếu các vị tiền bối giao ta cùng muội muội của ta ra, Những đệ tử của Kiếm tông sẽ nghĩ như thế nào? Người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?
Một tông môn không thể bảo vệ nổi đệ tử của mình, các vị tiền bối, các ngươi cảm thấy sẽ còn có người gia nhập sao? Còn sẽ có người cho rằng gia nhập Kiếm tông là một loại vinh dự sao? Còn vì vinh dự ấy để nỗ lực phấn đấu sao?" Nói xong, Dương Diệp hít một hơi thật sâu.
Hắn không muốn chết, càng không muốn muội muội chết, hắn còn muốn cứu mẫu thân, cho nên hắn nhất định phải tranh thủ đến một cơ hội sống. Tranh thủ thì còn có cơ hội, nếu không tranh thủ, vậy thì một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Trong đại điện, tất cả mọi người trâm mặc, Dương Diệp nói rất nhiều, nhưng chỉ có một câu tác động đến bọn họ, đó là câu: "Tông môn không thể bảo vệ đệ tử của mình, sẽ còn có người gia nhập vào sao?" Mấy người bọn họ không thể không thừa nhận, những lời đó rất có đạo lý.
Thế nhưng nếu không giao Dương Diệp ra, vậy thì làm sao ăn nói với Bách Hoa cung? Phải biết rằng, chuyện này là bọn họ đuối lý, nếu như bọn họ không giao ra Dương Diệp, có thể nói là vả mặt Bách Hoa cung. Thời điểm hiện tại, thật sự Kiếm tông không thể kết oán với Bách Hoa cung, phải nói là vì một cái đệ tử ngoại môn mà cùng Bách Hoa cung kết thù kết oán thì không đáng.
Nghĩ vậy, Xích Hỏa cùng ba người bên cạnh hắn nhìn về phía Ngọc Lâm.
Thủ vị Ngọc Lâm khẽ gật đầu, sau đó nhìn vê phía Dương Diệp, nói: "Dương Diệp, lời của ngươi có chút đạo lý, sở dĩ Kiếm tông có địa vị ngày hôm nay, cũng là vì đoàn kết. Cho nên, Kiếm tông nhất định sẽ không vứt bỏ đệ tử của mình!" Lúc Dương Diệp cảm thấy vui mừng, Ngọc Lâm lại nói: Nhưng mà Dương Diệp, ngươi cũng không phải đệ tử của Kiếm Tông!" Nụ cười trên mặt Dương Diệp cứng đờ, nói: "Chấp Kiếm trưởng lão muốn trục xuất đệ tử ra khỏi Kiếm tông trước, sau đó giao đệ tử cho Bách Hoa cung?”
Ngọc Lâm lắc đầu, nói: "Nếu ta thực sự làm như vậy, vậy thì cùng với trực tiếp giao ngươi cho Bách Hoa cung có gì khác nhau? Ý tứ của ta đó là, ngươi còn chưa phải đệ tử của Kiếm tông."
Dương Diệp trầm giọng nói: "Vãn bối đã thông qua ngoại môn khảo hạch!"
Ngọc Lâm nói: "Ngươi đã có tín vật của đệ tử ngoại môn Kiếm tông chưa?”
Nghe vậy, con ngươi Dương Diệp co rụt lại, nghe được lời này, đột nhiên hắn nhớ đến trước đây mình đã lo chuyện nhà mà bỏ qua luận võ đệ tử ngoại môn, cho nên cũng không nhận được tín vật cùng trang phục từ trưởng lão Kiếm tông phân phát, mà sau khi hắn trở vê Kiếm tông, cũng quên mất chuyện này, nói cách khác, thực sự hắn chưa tính là đệ tử Kiếm Tông!
Một lúc lâu, Dương Diệp lắc đầu nở nụ cười, liếc mắt nhìn mấy người trên đài, nói: "Thì ra các vị tiền bối cũng đã sớm quyết định, ta còn tưởng rằng chuyện này có thể thay đổi, buồn cười thật!"
Ngọc Lâm hít một hơi, kỳ thực hắn cũng không muốn quyết định như vậy, thế nhưng vì Kiếm tông, hắn không thể không làm như vậy. Kiếm tông hiện tại không giống ngày xưa, tuy đều nằm trong lục đại thế lực, thế nhưng bất luận là cao thủ phía trên hay đệ tử phía dưới đều kém hơn Bách Hoa cung.
Hơn nữa Quỷ tông cùng Kiếm tông bây giờ đã như nước với lửa, nếu như Bách Hoa cung đột nhiên đứng vê phía Quỷ tông, vậy chắc chắn là một cái đại nạn đối với Kiếm tông.
Còn như Dương Diệp nói, chuyện này có thể làm trái tim các đệ tử chán nản nhất định không xảy ra, bởi vì Dương Diệp cùng muội muội hắn sẽ lặng lẽ biến mất!
"Chấp Kiếm trưởng lão, liệu có thể chỉ giao ra một mình Dương Diệp được không, có thể buông tha muội muội của ta không?" Dương Diệp ngẩng đầu nhìn Ngọc Lâm, hỏi.
Ngọc Lâm lắc đầu, nói: "Bách Hoa cung muốn huynh muội hai người các ngươi!"
Nghe vậy, Dương Diệp hít sâu một hơi, hai mắt chậm rãi đóng chặt, sau một khắc, Dương Diệp chợt mở hai mắt, một cỗ khí thế vô hình chợt bộc phát ra, lúc cỗ khí thế này xuất hiện, trường kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh.
Ánh mắt Dương Diệp chậm rãi lướt qua bốn gã trung niên, cuối cùng rơi lên người Ngọc Lâm, nói: "Từ giờ trở đi, ta, Dương Diệp, không phải là đệ tử của Kiếm Tông!" Lúc nghe thấy Ngọc Lâm không muốn bỏ qua muội muội của hắn, Dương Diệp mới thật sự rất thất vọng đối với Kiếm tông. Lúc năm người cảm nhận được khí tức phát ra từ thân thể Dương Diệp, sắc mặt năm người giữa sân kịch biến, khuôn mặt lúc này tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin nổi.
Ngọc Lâm giống như người mất hồn, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể, lại là kiếm ý..."
"Ha ha... Được, Kiếm tông, tông môn như vậy, không gia nhập cũng được, ha ha...
Đúng lúc này, một lão nhân đi vào trong đại sảnh cười lớn, mà bên cạnh lão nhân, còn có một nữ hài đi theo, nữ hài này không phải ai khác, chính là Bảo Nhi.