Chương 971: Bước vào vùng đất man hoang! (2)
Chương 971: Bước vào vùng đất man hoang! (2)Chương 971: Bước vào vùng đất man hoang! (2)
- Không nên xem thường La Tuấn, hắn tu luyện chính là số mệnh vương đạo, cái này rất kỳ lạ.
Dương Diệp khẽ gật đầu. La Tuấn có thể trở thành Nhân Hoàng, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương là người ngu ngốc.
Đúng lúc này, An Nam Tĩnh đột nhiên biến mất, một đường ánh sáng màu vàng đâm thẳng vào Dương Diệp.
Đám người Ân Huyên Nhi biến sắc, các nàng không nghĩ tới An Nam Tĩnh lại có thể lại đột nhiên ra tay, An Nam Tĩnh có tốc độ quá nhanh, một khắc trước ra tay, thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, các nàng căn bản không thể can thiệp vào được.
Đầu thương Liệt Thiên Thương lấy sét đánh thế đâm thẳng tới trước ngực của Dương Diệp, hai mắt Dương Diệp híp lại. Trong phút chốc, mũi thường trực tiếp xuyên thủng ngực của Dương Diệp, nhưng đó chỉ là một tàn ảnh. Trong mắt An Nam Tĩnh hiện lên sự kinh ngạc, ngay lập tức trường thương chuyển động, đâm ngược lại.
Keng một tiếng, sau lưng An Nam Tĩnh, đầu thương của nàng đã và chạm vào mũi kiếm trong tay Dương Diệp.
- Kengl Không gian chấn động mãnh liệt một lúc lâu.
An Nam Tĩnh thu thương, xoay người nhìn Dương Diệp, nói:
- Thì ra là thế. Ban đầu ta nghĩ rằng ngươi còn ở cảnh giới Linh Giả, không nghĩ tới ngươi lại có thể thăng cấp nhanh nhhư vậy.
- Nếu như ta vẫn là cảnh giới Linh Giả, nàng sẽ làm như thế nào?
Dương Diệp hỏi
- Sẽ đuổi ngươi về Nam Vực!
An Nam Tĩnh nói:
- Tuy nhiêng, lúc này không cần phải làm vậy nữa. Bởi vì không có chênh lệch cảnh giới, ta không có năng lực đưa ngươi trở lại.
Dương Diệp cười gượng, hắn không nghĩ tới An Nam Tĩnh tới nơci đây chỉ vì ý định đó. Thật may, hắn đã đạt được cảnh giới Tôn Giả, nếu không, sợ rằng hăbs thật sự sẽ bị nàng đuổi về Nam Vực. Hắn cũng không chắc có thể vượt cấp chiến thắng được An Nam Tĩnh.
An Nam Tĩnh liếc mắt nhìn Ân Huyên Nhi cùng đám người Lục Kiếm Dao, sau đó nói:
- Các ngươi quá yếu!
Sau khi nàng nói xong, lại xoay người rời đi. Lục Kiếm Dao tức giận tới mức mũi cũng muốn lệch rồi, sao có kẻ biết cách làm người khác tổn thương như thế chứ? Sắc mặt Ân Huyên Nhi cũng có chút khó coi. Đây là lân đầu nàng trực tiếp bị người ta nói như vậy, quan trọng nhất là nàng vẫn không có cách nào phản bác được.
- Chúng ta tách nhau ra đi!
Ân Huyên Nhi đột nhiên nói.
- Vì sao?
Dương Diệp hỏi. Nữ nhân này sẽ không thật sự bị An Nam Tĩnh nói tới mức tự ti chứ?
Ân Huyên Nhi nói:
- Nếu như chúng ta đi theo ngươi, nhất định sẽ bị La Tuấn này nhằm vào, lấy thực lực của chúng ta mà bị hắn nhằm vào, sợ rằng tình cảnh sẽ rất không ổn. Nếu như chúng ta tách nhau ra, vậy hắn cũng chỉ nhằm vào ngươi, ánh mắt hắn đều tập trung ở trên người ngươi, chúng ta mới có thể làm được nhiều chuyện hơn.
Dương Diệp suy nghĩ một lát, nói:
- Cũng tốt, nếu như hắn chỉ nhằm vào một mình ta, ta làm việc cũng có thể tùy tâm tùy ý. Nhưng bản thân các ngươi phải cẩn thận chút, lấy thực lực của các ngươi, tự bảo vệ mình chắc không thành vấn đề đâu. Nhưng hắn không quên, trên người Ân Huyên Nhi còn có mười hai vệ sĩ mặc áo giáp màu vàng.
Dương Diệp nhìn về phía Lục Kiếm Dao, lại nói:
- Nàng đừng chạy loạn một mình, lấy thực lực của người ở trong di tích Thánh Giả sẽ bị người ta lập tức xem là con dê béo. Nàng phải cố gắng đi theo Huyên nhi cô nương, đừng có tự làm theo ý mình. Nếu như nàng không đáp ứng, bây giờ ta tại đánh cho nàng ngất xỉu, sai người đưa nàng trở về Nam Vực.
Lục Kiếm Dao liếc mắt nhìn Ân Huyên Nhi, nàng không tình nguyện đi theo nữ nhân này, nhưng lại không dám chống lại Dương Diệp, nàng biết, người trước mắt này tuyệt đối sẽ nói được thì tàm được. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể khẽ gật đầu.
Thấy Lục Kiếm Dao gật đầu, Dương Diệp nhìn về phía Ân Huyên Nhi, nói:
- Huyên nhi cô nương, lại phải làm phiền nàng để ý nàng ấy giúp vậy.
Đã chuẩn bị chia tay, Ân Huyên Nhi cũng không có tâm tình để nói đùa nữa, nàng lập tức khẽ gật đầu, nói:
- Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng ấy chết ở trong di tích Thánh Giả đâu!
Nghe nàng nói như thế, Lục Kiếm Dao tức giận vô cùng, nhìn Ân Huyên Nhi đầy vẻ căm ghét.
Dương Diệp lắc đầu, thân hình thoáng động và lập tức biến mất.
- Thật ra, hắn rất quan tâm đến nàng!
Nhìn bóng lưng của Dương Diệp biến mất, Ân Huyên Nhi bỗng nhiên nói.
- Thế nào, nàng ghen tị rồi sao?
Lục Kiếm Dao cũng chọc tức Ân Huyên Nhi.
Ân Huyên Nhi khẽ cười, nói:
- Nàng quả nhiên chẳng qua chỉ là một tiểu nữ hài, khó trách trước khi đi hắn còn muốn bảo ta chăm sóc cho nàng.
- Nàng nói vậy là có ý gì?
Lục Kiếm Dao hận nhất là người khác nói nàng quá được nuông chiều.
Ân Huyên Nhi lắc đầu, không để ý tới Lục Kiếm Dao nữa, ánh mắt nàng nhìn về phía xa, nơi đó là vùng đất man hoang, cũng là di tích của Lưu Vân Thánh Giả. Nàng biết rất rõ ràng, chờ đợi Dương Diệp ở nơi đó là gì. Ngoài mặt, bên cạnh La Tuấn có mười lăm cường giả cảnh giới Tôn Giả, nhưng bên trong thì sao? Nàng không tin La Tuấn chỉ dẫn có chút cường giả như vậy!
Ân Huyên Nhi im lặng một lát, nói: - Đi thôi!
Dương Diệp mới vừa đi ra khỏi sa mạc người chết, ba gã cường giả cảnh giới Tôn Giả đã ngăn cản ở trước mặt của hắn.
- Ngươi chính là Dương Diệp sao? Thật không hổ danh là Kiếm Hoàng, chẳng qua chỉ mới cảnh giới Linh Giả lại dám xông qua sa mạc người chết, đồng thời không ngờ ngươi còn có thể thành công xông qua được. A đúng rồi, chúng ta quên giới thiệu, ba huynh đệ chúng ta là huyền giả Trung Vực, được gọi là tam kiệt Trung Vực. Hôm nay chúng ta tới tìm ngươi, là vì nghe nói cái đầu của ngươi rất đáng giá. Ba huynh đệ chúng ta lại vừa vặn thiếu tiền. Nếu không, mong ngươi thương xót, cho chúng ta mượn cái đầu của ngươi dùng tạm nhé?
Một nam tử trung niên dẫn đầu cười hì hì nói.
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, nói:
- Ngươi tính là gì chứ?
Nam tử trung niên lộ ra biểu tình dữ tợn lên, nói:
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!