Chương 988: Thực lực thật sự của An Nam Tĩnh! (1)
Chương 988: Thực lực thật sự của An Nam Tĩnh! (1)Chương 988: Thực lực thật sự của An Nam Tĩnh! (1)
Dương Diệp thật sự không phải đang chiếm lợi, hắn cũng không có tâm tư đó. Sở dĩ hắn kéo tay An Nam Tĩnh, bởi vì ý niệm của hai người cần phải thông qua thân thể của hai người để dung hợp với nhau, nếu không, hai luông ý niệm khác nhau, nhất định sẽ bài xích đối phương.
Bị Dương Diệp kéo, An Nam Tĩnh hơi ngẩn người ra, quay đầu liếc nhìn Dương Diệp, nhưng không nói gì.
- Chúng ta đi thôi!
Dương Diệp hét to một tiếng rồi kéo tay của An Nam Tĩnh, bước đi như bay về bậc đá bên trên, mặc dù hai người không bay, nhưng sau khi sử dụng toàn lực, tốc độ căn bản không thể chậm hơn bay chút nào. Không đến hai hơi thở, hai người đã vượt qua mấy trăm bậc đá.
- Thật sao?
Nhìn thấy An Nam Tĩnh cùng Dương Diệp bước đi như bay, trong mắt lão nhân kia lóe lên một tia kinh ngạc, bây giờ trên bậc thang đá đã có trọng lực lớn gấp bốn mươi lần, không ngờ hai người này lại giống như không chịu ảnh hưởng vậy?
- Thật thú vị! Khóe miệng lão nhân lại cong lên khẽ cười, bàn tay ấn xuống phía dưới lân nữa.
Gấp tám mươi lần trọng lực!
Lần này, lão nhân không nhằm vào đám người La Tuấn nữa, mà đặc biệt nhằm vào An Nam Tĩnh cùng Dương Diệp, bởi vì hắn biết rõ, chỉ có hai người này mới có thể nhận được trọng lực gấp tám mươi lần mà không nguy hiểm tới tính mạng, nếu như những người khác đột nhiên bị trọng lực gấp tám mươi lần ép xuống người, nhất định sẽ trực tiếp bị trọng lực đè chết.
Trọng lực biến thành gấp tám mươi lần, hai người Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh đột nhiên dừng lại.
Nhưng trong phút chốc, hai luồng lực lượng ý cảnh khủng khiếp giống nha bão táp tràn ra khỏi cơ thể của hai người. Tiếp theo, hai người lại bước đi như bay về phía bậc đá bên trên. Lần này, tốc độ của hai người càng tăng nhanh hơn trước!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của lão già mặc áo đạo sĩ thoáng biến đổi, theo bản năng lại muốn ấn xuống. Vừa ấn xuống, lão nhân mặc áo đạo sĩ lại hối hận, bởi vì lần trọng lực này là gấp một trăm sáu mươi lần!
Trọng lực gấp một trăm sáu mươi lần đè lên trên người An Nam Tĩnh cùng Dương Diệp, lực lượng ý cảnh của hai người lập tức bị phá đi, chân của hai người cùng khuyu xuống, lưng cũng còng lại. Nếu như không phải hai người có lực ý chí bên vững và kiên cố đến cực điểm, sợ rằng hai người đã trực tiếp ngã xuống đất.
- Con mẹ nó, lão nhân này không phải là muốn giết chúng ta chứ?
Trọng lực giống như ngọn núi lớn đè ở trên người, Dương Diệp cảm giác xương cốt toàn thân đều cũng kêu lên rắc rắc. An Nam Tĩnh cũng nhíu mày, trong mắt ngoại trừ có vẻ nghi ngờ, còn có tức giận.
Dựa vào lực ý chí cường đại, hai người chậm rãi đứng lên. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lão nhân kia vốn chuẩn bị thu hồi trọng lực lại thấy kinh ngạc kêu lên một tiếng, và nhìn chằm chằm vào Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh. Đây chính là trọng lực gấp một trăm sáu mươi lần đấy. Không ngờ hai người này đều có thể đứng vững được à? Sự kinh ngạc trong mắt lão nhân kia dần dần đổi lại thành niềm vui bất ngờ.
- Sao Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh dừng lại thế?
Vân lão bên cạnh La Tuấn bỗng nhiên nói.
Nghe vậy, đám người La Tuấn ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên chỉ thấy hai người Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Nhưng khi thấy Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh nắm tay nhau, sắc mặt đám người La Tuấn biến đổi. Đặc biệt La Tuấn, sắc mặt hắn lập tức trâm xuống. Chuyện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là An Nam Tĩnh cùng Dương Diệp liên thủ, nhưng cảnh tượng nhìn thấy nói cho hắn biết, giữa hai người tuyệt đối có mờ ám!
- Hai người có thể là đắc tội lão nhân mặc áo bào đạo sĩ rồi!
Vân lão nói:
- Sở dĩ hai người vẫn không nhúc nhích, có thể là bị lão nhân kia nhằm vào. Ha hả, người phách lối bao giờ cũng dễ dàng chết nhanh, hai người không để ý tới trọng lực lúc trước, đây không phải là đánh thẳng vào mặt của lão nhân mặc áo đạo sĩ sao? Lúc này thì hay rồi, bọn họ bị nhằm vào!
- Đây là thời điểm tốt nhất để giết bọn họi
Người áo đen bên cạnh La Tuấn đột nhiên nói một câu.
Nghe vậy, ánh mắt Vân lão nhất thời sáng lên, nói:
- Cực Ảnh nói đúng, chủ nhân, lúc này hai người Dương Diệp vẫn không nhúc nhích được, nhất định là bị lão nhân mặc áo đạo sĩ động tay động chân gì rồi. Đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay.
La Tuấn có chút động tâm, nhưng hình như đang e ngại gì đó.
- Chủ nhân, phải tận dụng thời cơ, nếu mất rồi sẽ không trở lại đâu, chúng ta phải mau chóng ra tay thôi!
Vân lão có chút sốt ruột. La Tuấn trâm ngâm một tát, trong mắt lóe lên sự tàn khốc, nói:
- Cực Ảnh, Vân lão, các ngươi cùng ra tay đi!
Hắn phải loại bỏ An Nam Tĩnh cùng Dương Diệp, nếu không đừng nói sau này, cho dù là bây giờ ở trong di tích Thánh Giả này, khi hai người liên thủ, hắn căn bản không có khả năng nhận được Càn Khôn Đồ. Cho nên, An Nam Tĩnh cùng Dương Diệp này phải chết!
Vân lão cùng Cực Ảnh khẽ gật đầu, sau đó hai người tăng nhanh tốc độ.
- Trọng lực này quá mạnh mẽ, nàng có biện pháp gì hay không?
Dương Diệp trâm giọng nói. Nếu như vận dụng Kiếm Vực, hắn có thể phá vỡ một trăm sáu mươi lần trọng lực này. Tuy nhiên không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn để lộ ra sự khủng khiếp của Kiếm Vực. Còn nữa, cho dù vận dụng Kiếm Vực, ai biết lão nhân trên bậc thang đá kia lại sẽ giở trò quỷ gì?
- Hắn đang nhằm vào chúng tai
An Nam Tĩnh nói.
- Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta quá xuất chúng à?
Dương Diệp nói.
Mí mắt An Nam Tĩnh khẽ giật, liếc nhìn Dương Diệp nói: - Bậc đá này chỉ dùng để đào thải người, cũng là dùng để thử thách người, trước đó chúng ta biểu hiện quá xuất chúng, đánh vào mặt lão nhân này, cho nên, hắn mới có thể làm cho trọng lực trên người chúng ta càng lúc càng nặng. Đương nhiên, đây cũng là chuyện tốt, bởi vì điều này đại biểu hắn coi trọng chúng ta, nếu như ngươi có thể đi tới bậc thang cuối cùng ở dưới trọng lực gấp một trăm sáu mươi lần, có lẽ hắn sẽ cho ngươi nhận được truyên thừa của Lưu Vân Thánh Giải
- Nàng không hề có hứng thú đối với truyền thừa Lưu Vân Thánh Giả sao?
Dương Diệp nói:
- Đây chính là truyền thừa của cường giả cảnh giới Thánh Giả đấy!
An Nam Tĩnh lắc đầu, nói:
- Ta đã có con đường võ đạo của mình rồ!
Dương Diệp đang chuẩn bị nói, lúc này, trọng lực trên người hắn lại tăng lên.
Gấp hai trăm lần!
Sắc mặt hai người Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh thoáng biến đổi, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên gương mặt của lão nhân mặc áo bào đạo sĩ kia đang tươi cười, dường như đang nói: Cho các ngươi nói chuyện phiếm, cho các ngươi nói chuyện phiếm...
Hai mắt Dương Diệp híp lại và đang muốn thi triển ra Kiếm Vực. Đúng lúc này, đồng tử của Dương Diệp co lại. Bởi vì chẳng biết lúc nào, một người áo đen đã xuất hiện ở phía sau của hắn, đồng thời một thanh đoản đao đã đâm vào sau gáy của hắn. Dương Diệp không để ý tới thanh đoản đao cùng người áo đen phía sau, mà chợt quay đầu nhìn vê phía An Nam Tĩnh, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ đánh về phía đầu của An Nam Tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Dương Diệp lộ ra sát ý, từ trong cơ thể có kiếm ý tâng chín phát ra, thanh đoản kiếm phía sau gáy hắn lập tức bị đẩy lùi, người áo đen kia cũng bị chấn động phải lùi lại mấy bước.
Kiếm ý tâng chín à?
Trên bậc thang đá, lão nhân mặc áo bào đạo sĩ kia vừa mới chuẩn bị ra tay, lúc này trong mắt lại đầy kinh ngạc, tiểu tử này che giấu quá sâu. Thậm chí ngay cả mình cũng bị hắn giấu diếm được? Không đúng, có cường giả thay hắn che giấu khí tức.
- Thật thú vị!
Lão nhân mặc áo đạo sĩ không ra tay nữa, trên gương mặt tươi CƯời.
Sau khi thi triển ra kiếm ý tầng chín, Dương Diệp thấy trọng lực trên người đột nhiên giảm đi rất nhiều, hắn kéo An Nam Tĩnh ra phía sau, sau đó một quyền đánh về phía bàn tay khổng lồ kia.