Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 127

"Là ngươi!"

Trương Càn đang trong trạng thái vui sướng, nhìn Lâm Phi đang đi từ trong nhà gỗ ra, trong mắt xuất hiện vẻ bất ngờ.

Màn giết chóc tại mỏ khai thác diễn ra không tới một canh giờ, dựa theo tình hình bình thường thì nơi đây không nên có người tồn tại, nhưng lần nào cũng có người xuất hiện, đồng thời còn là kẻ thù của Trương gia. 

Trừ lần đó ra, suy nghĩ đầu tiên của Trương Càn luôn cảm thấy việc này kỳ quái.

Trước khi bọn họ xuất hiện cũng đã tiến hành điều tra khu vực này, đám Lý Nguyên cũng dò xét tương tự, xác định không có nguy hiểm gì mới đi ra.

Quan trọng hơn là Trương Càn còn mời phù sư tới, là một phù sư cấp ba, vì vậy hắn mới không lo lắng. 

Sau khi Lâm Phi xuất hiện vẫn luôn có áp lực mơ hồ.

Nhưng chút áp lực đó Trương Càn không để trong lòng.

..... 

"Tại sao không thể." Lâm Phi cười nói, "Đây là địa bàn của ta, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu địa bàn của ta do ta làm chủ sao?"

Lựa chọn lúc này xuất hiện không thể nghi ngờ chính là thu lưới.

Xung quanh quặng mỏ xuất hiện bóng người cầm cung nỏ trong tay, hàn quang mũi tên chớp lóe nhắm tới đám bọn họ. 

Vì để phục kích những kẻ này, Lâm Phi đã tiêu tốn không ít tâm tư, nếu bản thân không phải phù sư, còn đang tu luyện trong Thế Giới Hư Nghĩ, muốn hoàn thành được việc này căn bản là chuyện không thể.

Tối nay xử lý được một con cá lớn khiến Lâm Phi cảm thấy khá vui sướng.

Phù sư cấp ba Tang Ma chính là một con cá lớn. 

Bản thân phù sư rất hiếm thấy, còn là phù sư đã đạt tới cấp ba, trong thành Quy Nguyên đã xem là nhân vật số một rồi.

Lâm Phi tin nếu tiêu diệt phù sư cấp ba kia sẽ thành một đả kích không nhỏ với Trương gia, tương đương mất đi một phụ tá đắc lực.

Đương nhiên sự xuất hiện của phù sư cấp ba tối nay quả thật nằm ngoài sự tưởng tượng của Lâm Phi. 

Trương gia còn cường đại hơn so với tưởng tượng.

Trương Càn nhìn xung quanh một vòng, khóe môi nhếch lên vui vẻ, "Năm năm không gặp, bản lĩnh của Tam thiếu gia tăng cao rồi, bất tri bất giác đã bố trí ra một cạm bẫy, xem trai cò tranh đấu, còn mình thành ngư ông đắc lợi, đáng tiếc ngươi không nghĩ tới Trương gia chúng ta mời phù sư tới phải không? Cuối cùng kẻ thắng vẫn là Trương gia chúng ta, còn Lâm gia các ngươi sẽ mang tiếng xấu tàn sát đệ tử của Lý gia và Bắc Cung gia thôi."

Phù sư cấp ba ở đây, sức mạnh của Trương Càn cũng hoàn thiện. 

Dù công kích của cung nỏ có lợi, nhưng có phù sư ở đây thì không việc gì phải nao núng hết.

Có thể nhìn ra được chỗ bất đồng nhờ tầm quan trọng của phù sư.

..... 

"Vậy sao?"

Lâm Phi cười nói, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Ngu xuẩn, các người chính là những kẻ ngu ngốc nhất, chẳng lẽ ngươi không bất ngờ Lâm gia kinh doanh lâu như vậy mà vì sao lại truyền ra tin tức về nguyên liệu cực phẩm sao?"

Không đúng, không đúng. 

Lông mày Trương Càn nhướng lên, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Cảm giác không tốt dần tăng lên.

"Ngươi quả nhiên là kẻ ngu, thiếu gia nhà ta đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ các ngươi không biết, Lâm gia chúng ta căn bản không đào ra được nguyên liệu cực phẩm!" 

Lâm Tam cười ha ha, thái độ vô cùng khinh bỉ đối phương.

Từ khi gia thế Lâm gia không còn như năm đó nữa, việc tranh đoạt mỏ khai thác càng khắc nghiệt, là một người phụ trách mỏ khoáng, cuộc sống của Lâm Tam không hề dễ chịu, hắn vẫn luôn nghẹn trong lòng, nhưng tối nay đã có nơi phát tiết, nên lời lẽ không lưu tình chút nào.

Xoạt, xoạt, xoạt. 

Trương Càn lui lại ba bước, tức giận nói, "Không thể nào, các ngươi đang nói dối!"

Sau cơn kích động chính là đả kích và đau khổ, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.

Lần này vì để đề phòng rủi ro, Trương Càn mời Tang Ma tới, không tiếc đắc tội với Lý gia và Bắc Cung gia mà giết hết tất cả người của bọn họ. 

Mục đích không phải vì nguyên liệu cực phẩm sao.

Nhưng chỉ vì một câu nói nguyên liệu cực phẩm ngay từ đầu đã không tồn tại khiến Trương Càn cảm giác như cả trời sập xuống, gương mặt lập tức xuất hiện vẻ bối rối, không kém gì bị ăn một cái tát, hơn nữa còn vô cùng vang dội.

Hai đạo đao quang hiện lên, một hòm sắt phân thành hai. 

"Là giả!"

"Đây không phải cực phẩm Hắc Thiết thạch!"

"Là giả, chúng ta rút lui!" 

Những người Trương Càn dẫn tới trong đó có không ít người phụ trách khai thác mỏ, chỉ cần liếc tảng đá trong hòm sắt là có thể nhận ra thứ đó vốn không phải cực phẩm Hắc Thiết thạch.

Trong lòng mọi người chợt thấy lạnh lẽo.

Bọn họ rút lui. 

Công dã tràng.

Gương mặt Trương Càn hoàn toàn trắng bệch, nếu không có sự tồn tại của nguyên liệu cực phẩm, hắn sẽ không tâm ngoan thủ lạt như vậy, thậm chí còn giá họa cho chủ gây tai họa là Lâm gia này.

Nhưng hiện giờ tất cả đã thành công cốc. 

Lâm gia hoàn toàn không tồn tại nguyên liệu cực phẩm.

"Cổ nhân có câu Sĩ Biệt Tam Nhật với ý nghĩa là thay đổi cách nhìn, Trương mỗ thừa nhận lần này bản thân đã nhìn lầm rồi." Trương Càn cố gắng khiến bản thân trấn định lại, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Phi, "Nhưng sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không nên ở đây."

Lâm Phi thấy rất rõ ràng biểu tình của Trương Càn từ đầu đến cuối, trong lòng vô cùng thoải mái. 

Động vào Lâm gia ta, thì sẵn sàng đối mặt đi.

Mặc dù hắn không có tình cảm gì với Lâm gia, nhưng thân phận này khiến hắn không cách nào vứt bỏ Lâm gia được.

Cho nên bất cứ kẻ nào đối phó với Lâm gia, Lâm Phi hắn đều sẽ không bỏ qua. 

Khi đã giải quyết xong những buồn phiền ở nhà rồi hắn mới có thể an tâm tu luyện được, như vậy sẽ không còn sự việc gì ảnh hưởng tới hắn nữa.

"Ha ha, tính toán của ngươi là muốn giải quyết chúng ta ở đây." Lâm Phi nói, "Dùng Lâm gia chúng ta để chịu tội thay ngươi, thủ đoạn không tồi, đáng tiếc ngươi dùng sai cách rồi!"

Trương Càn nhe răng cười, "Vậy cũng chưa chắc." 

"Giết sạch bọn họ!"

Trương Càn vô cùng tức giận, hắn đã biết một khi chuyện xảy ra ngày hôm nay bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới quá nhiều, chỉ khi đã giết sạch tất cả những người ở mỏ khai thác mới không có bất cứ tin tức nào bị lộ ra ngoài, đến lúc đó Lâm gia sẽ mang tiếng xấu muôn đời, không cần Trương gia hắn ra tay cũng sẽ bị tiêu diệt.

Một hiệu lệnh vang lên, người Trương gia tiến lên vung đao. 

"Giết!"

Người Trương gia xuất động.

Trong đêm tối vô số tên nỏ phóng đầy trời. 

Xen lẫn với những tiếng thở hổn hển.

Thực lực võ giả có cường hãn thì vũ khí vẫn luôn được các đội hộ vệ gia tộc dùng tới chính là cung nỏ.

Cung nỏ có tính công kích dày, chuyên phá huyền khí hộ thân, cương khí hộ thân, đương nhiên loại sau thì cần cung nỏ đặc biệt hơn. 

Trong gia tộc thường dùng tên phá huyền khí nhiều hơn.

Tên phá huyền khí có thể phá vỡ huyền khí hộ thân, không tạo ảnh hưởng lớn với cao thủ cương khí, nhưng những mũi tên ngập trời thì cho dù có là cao thủ cương khí cũng không chịu được, việc đó tiêu hao quá nhiều huyền khí.

Tên được bắn ra, người của Trương Càn chết không ít. 

Huyền khí hộ thân dù có lợi hại hơn nữa, nhưng khi đối mặt với hàng trăm hàng ngàn mũi tên vẫn trực tiếp bị bắn thành nhím mà thôi.

Một công kích từ xa, một công kích gần người.

Hiệu quả thế nào có thể thấy rõ lập tức. 

Chỉ trong chốc lát, thủ hạ của Trương Càn đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Dù sao thủ hạ bình thường cũng không đạt tới cương khí hộ thân, dù là bản thân hắn khi đối mặt với nhiều tên như vậy cũng không cảm thấy dễ chịu gì.

"Tang đại sư, việc này còn cần ngươi ra tay!" 

Vừa cản tên, Trương Càn vừa nói với Tang Ma.

Thật ra chính bản thân Trương Càn cũng không ngờ Lâm Phi lại sắp xếp chu đáo như vậy, dùng cung nỏ tiến hành công kích bọn họ diện rộng, đáng tiếc chuẩn bị không đủ.

Nhìn những thủ hạ không ngừng bị giết của mình, Trương Càn biết tối nay coi như tiền mất tật mang, hoàn toàn không biết khi trở về phải ăn nói ra sao. 

Điều duy nhất có thể làm lúc này chỉ có thể giết chết bọn họ, nhưng trận địa cung nỏ Lâm Phi bố trí rất khó chơi, nếu không xử lý trước sẽ hậu hoạ vô cùng.

"Việc nhỏ, lão phu bình sinh thống hận nhất lừa đảo, cái tên Lâm Tam thiếu này lão phu nhất định phải để hắn nếm trải sự đau đớn khi bị phù văn tra tấn!" Trong mắt Tang Ma xuất hiện thứ gọi là tức giận.
Bình Luận (0)
Comment