Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 131

"Kiêu căng tự đại, ngươi nhất định sẽ phải chết!"

Lâm Phi không né cũng không tránh, Trương Càn dường như nhìn thấy hình dạng thảm thiết tiếp theo. 

Mặc dù là chỉ có được thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên trong thời gian ngắn, thế nhưng dùng để giết chết Lâm Phi cùng đám người này vẫn dư thừa.

Thân pháp của Lâm Phi vô cùng lợi hại, nếu như đối phương muốn chạy trốn, Trương Càn không tránh khỏi tốn một ít thời gian, nhưng cử động lúc này của Lâm Phi, vô cùng phù hợp ý nghĩ bây giờ của hắn.

Dù sao Lý Nguyên, Bắc Cung Vô Tình đều đã bị hắn đánh chết, giờ có giết thêm một Lâm Phi, hắn nửa điểm áp lực cũng không có. 

Nếu chuyện đêm nay được xử lý sạch sẽ, đến lúc đó ai biết được chuyện là do hắn làm.

Chuyện phải làm tiếp sau đó, Trương Càn đã sớm có tính toán.

....

Hai người, hai quyền.

"Lực lượng thật cuồng bạo, có điều may mà khi ta đi săn bắt yêu thú ở dãy núi Hắc Thủy, đã quen với loại khí tức này rồi!"

Khí tức cuồng bạo, không ngừng tác động lên thân thể, mà còn tác động lên tinh thần, chỉ cần thất thần một phút, đổi thành bất cứ người nào, đều có thể mất đi cơ hội chiến đấu. 

May mắn là Lâm Phi đều chống đỡ được.

Có sức mạnh kim cương hộ thể, lực lượng cuồng bạo tuy mạnh mẽ, nhưng Lâm Phi vẫn có thể áp chế được lực lượng này.

Một quyền này đối với hắn ảnh hưởng cũng không quá lớn. 

Là một phù sư phải am hiểu vận dụng thần hồn, ảnh hưởng tinh thần cũng miễn cưỡng được coi là một loại trong đó.

Trái lại, vận khí của Trương Càn lại không tốt như vậy.

Một lực lượng trước đây chưa từng có, đánh vào cơ thể Trương Càn, huyền khí cũng không thể áp chế được, phá tan tầng tầng lớp lớp phong tỏa, nhanh chóng chạy đến lục phủ ngũ tạng. 

Phụt.

Trương Càn phun ra một ngụm máu tươi.

Lực lượng phản chấn, khiến Trương Càn lùi đến năm bước mới dừng lại được, tay ra quyền, gốn như đánh lên một bàn đá, không chút sứt mẻ mà ngược lại quả đấm của mình còn mơ hồ bị đau. 

Dưới một quyền này khiến hắn thấy rõ được khác biệt.

"Ta hiện tại là thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên, ngươi làm sao có thể cản được một quyền của bản công tử!"

Trương Càn càng thêm điên cuồng, tùy ý để máu loãng nhỏ trên đất, chăm chú nhìn Lâm Phi. 

Vừa rồi đánh ra một quyền, Trương Càn một chút lợi lộc cũng không chiếm được, ngược lại bản thân hắn lại bị thương, trước tác động để lại thương thế.

Hắn hận.

Vô cùng oán hận. 

Tự cho là có thể đơn giản giết chết Lâm Phi, kết quả mình lại thành một trò đùa lớn của ông trời.

Thực lực của Lâm Phi, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, Trương Càn giống như bị sét đánh, một quyền đánh ra, muốn giết chết Lâm Phi, cũng không dễ dàng như vậy.

"Lực lượng này chỉ là ngươi mượn tới, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con sâu đáng thương, cuồng bạo đan dùng ở trên người ngươi chẳng qua cũng chỉ thế này!" 

Lâm Phi ngăn được một quyền của Trương Càn, đối với mọi người không khác gì một thắng lợi.

"Ta không tin, bản công tử nhất định sẽ giết chết ngươi!"

Lần này cơ bắp của Trương Càn căng tới mức tận cùng, hắn không tin hắn dùng cuồng bạo đan mà cũng không phải đối thủ của Lâm Phi. 

Hắn không tin.

....

"Loại người như ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta!" 

Lâm Phi lắc đầu, Trương Càn đây rõ ràng đã nhập ma, nếu như hắn rời đi nơi này, muốn giữ lại cũng không dễ, nhưng hắn lại khăng khăng tìm mình giao thủ.

Đây rõ ràng là tự treo cổ tìm chết.

Lâm Phi đảo mắt một vòng, đột nhiên nảy ra một chủ ý. 

"Ta muốn giết ngươi!"

Trương Càn lại lần nữa bị kích thích.

Lâm Phi lui người, Trương Càn tiến đến. 

Quyền cước xé gió, vang vọng trong không trung.

Thế nhưng, cho dù thân pháp của Lâm Phi chỉ ở cảnh giới thứ nhất, nhưng tác dụng không hề nhỏ.

Trương Càn gần như là muốn điên rồi, thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên, nhưng lại bị người trêu chọc, lửa giận lên đến đỉnh điểm, đáng tiếc, nhưng lại không có biện pháp bắt được Lâm Phi, theo thời gian trôi đi, dược hiệu của đan dược đang không ngừng giảm xuống. 

"Ngươi không chịu cùng ta mặt đối mặt đấu một trận, ta cũng không tin, ngươi cam lòng để thuộc hạ của mình chết!"

Trương Càn đánh ra một hư quyền, sau đó xoay người hướng về Lâm Tam giết, dương đông kích tây.

Nhưng Lâm Phi so với Trương Càn càng nhanh hơn, tùy ý mà di chuyển, liền xuất hiện cách Trương Càn không xa, vung tay ném ra một tấm phù, ánh sáng trắng lóe lên, hàn khí bức người. 

Thì ra đây là một tấm băng phù.

Là chiến lợi phẩm có được từ Tang Ma.

Loại phù cỡ này cũng không được chân chính tính là phù, Lâm Phi cũng không có tâm tư coi nó thành bảo bối, mang ra dùng hết. 

Ví dụ như bây giờ.

Dưới tác dụng của băng phù, Trương Càn giống như một tòa điêu khắc, xung quanh hàn khí bức người, làm người ta không dám đến gần.

...

Răng rắc, răng rắc.

Trương Càn từ trong băng đi ra, cười gằn nói: "Có phải ngươi đang rất tiếc nuối không, dùng băng phù để đối phó ta, cũng không có cửa đâu, ta nói cho ngươi biết, mọi thứ ở trước mặt Võ Đạo cửu trọng thiên cũng chỉ là mây bay."

Lâm Phi sử dụng băng phù làm Trương Càn càng thêm tức giận. 

Trương Càn lại lần nữa đánh tới.

Thế nhưng một màn làm người ta khó tin lại một lần nữa xuất hiện.

Lại là một tấm băng phù nữa, trong nháy mắt Trương Càn lại bị đóng băng. 

Trên đời không có sự tình nào bi kịch hơn thế này nữa.

Lâm Phi lại rất thích ý, thi triển bùa chú, đồng thời cũng là kiểm tra cấu tạo bên trong, chứng minh hiệu lực của bùa chú tại Huyền Thiên đại lục, quả thực đã mất đi cách vẽ.

Nếu là băng phù do hắn chế tạo, hiệu quả chắc chắn sẽ cao hơn thế. 

Trương Càn lần nữa nổi giận, hai mắt đỏ như muốn trào ra máu.

"Ta cũng không tin, trên người ngươi còn có phù chú!"

Hai lần phá băng mà ra, Trương Càn đã tiêu tốn không ít huyền khí, trong lòng hắn hận Lâm Phi muốn chết. 

Thế nhưng, bi kịch vẫn chưa kết thúc ở đây.

Lâm Phi lại ném ra một tấm băng phù, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ nói: "Thật sự ngại quá, phù chú loại khác ta có không nhiều lắm, nhưng băng phù lại không thiếu!"

Đây là lời nói thật. 

Trong túi Tang Ma, băng phù là nhiều nhất.

Loại phù này vừa có thể công kích lại vừa có thể coi như vật phẩm câu giờ chạy trốn, một mũi tên trúng hai đích, tác dụng vô dụng.

....

Trương Càn phá băng.

Lâm Phi lại ném ra phù.

Lặp đi lặp lại, không hề ngừng nghỉ. 

Hắc giáp vệ binh trên hầm mỏ, quả thực đã coi Lâm Tam thiếu gia thành thần.

Một người trong thời gian ngắn ngủi đạt thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên cao thủ, đối mặt với công kích của phù chú, ngược lại lại bị thương tích đầy mình.

Thảm thương thế nào, có thể tưởng tượng được. 

Trương Càn một lần lại một lần phá, trong lòng bắt đầu chửi tục, lòng tin của hắn cũng không ngừng tan vỡ, vừa mới phá băng, sau đó lại lập tức bị đóng băng trở lại, thời gian không ngừng bị kéo dài.

Nếu như ông trời lại cho Trương Càn một cơ hội, hắn tình nguyện quay đầu bỏ chạy, tuyệt đối không ở lại làm khó dễ Lâm Phi.

Trương Càn thực sự sợ hãi, trong mắt hắn, Lâm Phi quả thật là một ác ma hàng thật giá thật. 

Phù chú giá trị liên thành, hắn lại không ngừng dùng trên người mình, lẽ nào ngươi không biết đây là vung tiền như rác, ngươi cũng không biết giữ lại sau này dùng sao? Ít nhất cũng phải cho ta trải qua cảm giác Võ Đạo cửu trọng thiên một chút chứ.

Răng rắc.

Trương Càn lại một lần nữa phá băng mà ra, cả người ngã trên mặt đất, ánh trăng chiếu lên người hắn, cả khuôn mặt trắng bệch, trông giống như thi thể mới được đào lên, hàn khí nhập vào người, lạnh đến phát run, thê thảm không thể tả. 

"Giết....Ta....Đi!!"

Trương Càn hữu khí vô lực, nằm trên mặt đất, một ngón tay cũng không thể động đậy nổi.

Một lần lại một lần phá băng, một lần lại lần bị đóng băng, lòng tin không ngừng bị đả kích, tâm hồn tan vỡ, loại thống khổ không thể phát tiết này, là bi kịch vô cùng. Bi thảm nhất cũng chỉ thế này mà thôi. 

Thậm chí là suy nghĩ muốn tự sát Trương Càn cũng có, tại sao mình lại gặp phải một ác ma như vậy.

Đáng tiếc, lúc này hàn khí đã xâm nhập, tay chân đều vô lực, cuồng bạo đan đã hết tác dụng, bi kịch từ đây bắt đầu.

Trương Càn thầm nghĩ muốn chết. 

Nếu truyền ra bên ngoài, có lẽ sẽ không ai tin tưởng rằng đường đường là một Tứ đại công tử lại mở miệng muốn xin chết.

Lâm Phi từ trên cao nhìn xuống hắn, lắc đầu: "Vừa rồi ta vô cùng muốn giết ngươi, nhưng bây giờ ta không muốn giết ngươi nữa, ta có cảm giác giữ ngươi lại còn có chỗ hữu dụng!"

Mắt Trương Càn lóe ra tia giận dữ: "Ngươi không cần....mơ, ta sẽ không.....đồng ý, có gan hãy giết ta ngay bây giờ!" 

Lâm Phi lắc đầu: "Tại sao ta lại muốn giết ngươi chứ, ta cảm thấy ngươi rất có cơ hội trở thành tộc trưởng tương lai của Trương gia, ngươi cam lòng chết đi như vậy? Bỏ được quyền thế vô cùng, bỏ được tài phú vô cùng?"

"Tộc trưởng....Trương gia?"

Trong mắt Trương Càn lóe lên vẻ ngoài ý muốn cùng mất mát, không nghĩ ra Lâm Phi rốt cuộc muốn làm gì. 

Lâm Phi ngồi xổm xuống, hạ giọng nói: "Ngươi nghe không nhầm, ta cũng không có nói sai, tộc trưởng tương lai không muốn làm lại muốn đi tìm chết, đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc. Ngươi ở Trương gia là thuộc dòng chính, thế nhưng lại một mực không ngồi lên được chức tộc trưởng, thế nhưng ngươi chỉ cần trở thành tay sai của ta, ta đây sẽ giúp ngươi ngồi lên chức tộc trưởng tương lai!"

Tộc trưởng....Còn tất cả những cái khác đều đã bị xem nhẹ.

Trong mắt trong đầu Trương Càn bây giờ chỉ còn hai chữ tộc trưởng. 

Thực ra, trong lòng hắn luôn có một bí mật, hắn vẫn luôn muốn trở thành tộc trưởng tương lai.

Mà Tang Ma chính là ô dù âm thầm chống lưng cho hắn!
Bình Luận (0)
Comment