Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 179

Phụt!

Nghe thấy vậy, Hạ Xuyên lại phun thêm một ngụm máu tươi.

Đòn giao thủ khi nãy chẳng qua chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Hạ Xuyên đã coi thường đối phương, câu nói sau đó đã khiến hắn không áp chết được khí huyết, trực tổn thương tới nguyên khí. 

Những người Hạ Xuyên dẫn tới kia bị dọa đến mức sắc mặt trắng xanh, không dám dừng lại, cũng không dám ném lại thêm câu nào, đỡ Hạ Xuyên vội vàng rời đi.

Sau khi nhổ ra một ngụm máu tươi, Hạ Xuyên bị tổn thương tâm thần, hận không thể lập tức rời đi.

Bọn họ vừa đi khỏi, đằng sau vang lên những tràng cười lớn. 

"Cút hay lắm."

"Ta thật sự nhìn không quen mặt chó của bọn họ!"

"Lâm sư huynh thật lợi hại." 

....

Hạ Xuyên chật vật rời đi, cao hứng nhất chính là đệ tử Thần Vũ môn.

Khoảng thời gian gần đây, bọn họ đã phải chịu không ít thiệt thòi trong tay Hạ Xuyên, hôm nay rốt cục hoàn trả được món nợ, nếu việc đánh bại Hắc Sơn trước đó đã khiến bọn họ bội phục, thì việc giao thủ sau đó khiến Hạ Xuyên phải chịu thiệt nhỏ đã khiến bọn họ cảm thấy giống như đang nhìn thấy quái vật vậy. 

Thực lực của sư huynh Lâm Phi mạnh quá đi.

"Hay lắm Lâm Phi, khó trách lại khiến một Lý gia to lớn như vậy tan thành mây khói!"

Trương Vô Địch biểu lộ thần sắc bội phục. 

Từ sau khi trở về, Trương Vô Địch không ngừng luyện tập chiến kỹ, thực lực tăng lên rất nhiều, hầu như đã sắp tới bậc huyền giả, cho rằng bản thân đã hơn Lâm Phi một bậc.

Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn không gặp, tiểu tử Lâm Phi này đã tăng thực lực nhanh như vậy rồi, nhỡ rõ trước khi rời đi chẳng qua mới là Võ Đạo thất trùng thiên mà thôi, lúc này mới chớp mắt đã là Võ Đạo cửu trùng thiên rồi.

Loại phương thức nhảy vọt này khiến Trương Vô Địch phải thầm tặc lưỡi. 

Biến thái, quá biến thái.

Lâm Phi biết chắc là Vương Phi đã nói, hắn liền cười nói, "Sau khi trở về Thần Vũ môn, ta gặp được cơ duyên trong núi, nếu không cũng khó đánh chết được người của Lý gia, về phần tiêu diệt Lý gia, ta không làm được, ta xuất một phần lực mà thôi."

Trương Vô Địch không hỏi thêm nữa, ngược lại ánh mắt tỏ vẻ hâm mộ, ban đầu đã biến thái rồi, trước mắt còn là thực lực Võ Đạo cửu trùng thiên, như vậy không phải càng biến thái hơn sao? 

"Đi, chúng ta vào trong nói chuyện."

...

Phụt. 

Bên ngoài Kim Phong Tế Vũ lâu.

Sau khi Hạ Xuyên được người khác nâng đỡ rời khỏi lại phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa, sắc mặt càng tái nhợt hơn, mất đi huyết sắc.

"Hạ đại ca, ngươi đừng lo!" 

"Có cần ta đi gọi người tới không, để bọn chúng được đẹp mặt!"

Hạ Xuyên lắc đầu, "Tuyệt đối không nên, tiểu tử kia thần bí, không biết tình huống rõ ràng không thể ra tay được, các người lập tức đi điều tra lai lịch tên kia, về phần những kẻ khác, mấy ngày tới không được đi tìm bọn chúng, đợi bọn họ tới đến lúc đó sẽ cho chúng đẹp mặt, người của Liên minh Tán Nhân chúng ta chưa chắc đã kém so với bọn chúng!"

Tât cả mọi người không dám cãi lệnh. 

Hạ Xuyên oán hận nhìn về hướng nơi luyện võ phía trước, không cam lòng rời đi.

....

"Ngươi nói đi, sao Hạ Xuyên lại bị một thằng nhóc đánh bị thương?" 

Trong một tòa lầu các của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Từ nơi này nhìn xuống có thể thấy được hơn phân nửa thành Sơn Hà.

Lúc này đang có hai người ngồi đối diện nhau, giữa bọn họ đặt một cái bàn, trên bàn là một bàn cờ, hai người đánh cờ không phân thắng bại. 

"Hạ Xuyên xác thực bị người kia đánh thương, nghe nói người đó là đệ tử đứng nhất ngoại môn Thần Vũ môn - Lâm Phi, thực lực rất mạnh."

Hóa ra một màn xảy ra khi nãy đã bị người khác chú ý tới.

"Đứng nhất ngoại môn, đánh bại Hạ Xuyên, cũng có chút thành tựu, Thần Vũ môn ngược lại đào tạo ra không ít thiên tài, không đúng, Hạ Xuyên là Võ Đạo cửu trùng thiên, thực lực bản thân cách huyền giả cũng chỉ một bước ngắn nữa mà thôi, sao có thể bị thua được!" 

Một trong hai người đang đánh cờ thân mặc áo trắng, lúc này đang cau mày, hiển nhiên có một vài điểm suy nghĩ không thông, hắn chính là một trong những phó lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu - Thẩm Tam Bảo.

"Ngươi nói lại đơn giản những điều mình biết đi."

Một người khác cũng là phó lâu chủ - Dương Khải. 

Vì thế mà người kia nói lại tình huống đơn giản một lần, cả hai như đang suy nghĩ gì đó. Thực lực của Hạ Xuyên không kém, đã đánh bại không ít cao thủ, thậm chí trong đây còn có huyền giả sơ kỳ.

Trong mắt bọn họ, Hạ Xuyên không đáng là gì, nhưng hiển nhiên đã có hứng thú với đệ tử đứng nhất ngoại môn Thần Vũ môn kia.

"Ngươi lui xuống đi." 

Nơi này nhanh chóng chỉ còn hai người, ngoại trừ giọng hát hí khúc ra liền không còn bất cứ âm thanh nào khác.

"Người kia hẳn có ưu thế rất lớn về tốc độ."

"Ta cũng cho là vậy, Hạ Xuyên lần này ăn không ít thiệt thòi rồi." Thẩm Tam Bảo nói, "Ta cảm thấy như vậy rất tốt, người của Liên minh Tán Nhân tranh cường háo thắng, không cẩn thận như Thần Vũ môn." 

Dương Khải hạ một quân cờ, "Người Thần Vũ môn tới, ta thấy chuyện chúng ta lo lắng có thể giải quyết được rồi!"

"Có thể không?" Thẩm Tam Bảo ngờ vực hỏi.

"Không thử một chút sao biết được, ta vốn thấy Hạ Xuyên không tồi, về phần vị Trương Vô Địch kia, thực lực cũng khá, nhưng lại không phù hợp thể hiện qua những phương diện chi tiết." Dương Khải nói, "Vị Lâm Phi xuất hiện sau đó vừa ra tay đã bù lại sĩ khí, rồi chỉ nói mấy câu đã đè ép khiến Hạ Xuyên không dám nói gì nữa, bị người khác nắm quyền chủ động, rồi sau khi ra tay lại bị tiểu tử Lâm Phi kia lao thẳng tới nắm quyền chủ động, khiến người ta không nắm được một sơ hở nào, ngươi cảm thấy thế nào?" 

"Vậy thì thử một lần đi." Thẩm Tam Bảo suy nghĩ một chút, "Tối nay ta sẽ nói với chủ lâu một câu."

....

Lâm Phi và Trương Vô Địch hàn huyên với nhau không ít chuyện. 

Trong chuyện này, sự kiện quan trọng nhất chính là chuyện của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Từ lời của Vương Phi chẳng qua chỉ hiểu được một chút, không đủ kĩ càng, lời nói của Trương Vô Địch mới tỉ mỉ hơn rất nhiều.

Thì ra Kim Phong Tế Vũ lâu gần đây tranh đoạt một khu vực khai thác mỏ với bang Thiên Hạ, đây là một mỏ vàng với lượng chứa khổng lồ, vậy nên phải chiến đấu không ngừng, từ khi bắt đầu đấu quang minh chính đại rồi đến ra tay trong góc tối, Kim Phong Tế Vũ lâu đã tổn thất không ít nhân thủ, vì vậy mới gửi thư cầu cứu Thần Vũ môn. 

Kim Phong Tế Vũ lâu là thế lực phụ thuộc dưới trướng Thần Vũ môn.

Một môn phái to lớn phải cần thế lực dựa vào, từ đó tăng mạnh tầm ảnh hưởng, Kim Phong Tế Vũ lâu chính là một trong số đó, hàng năm đều dâng lên đủ thứ đồ.

Cho nên Kim Phong Tế Vũ lâu bị tập kích, hình huống khống chế không tốt mới thông báo cho Thần Vũ môn, như vậy vấn đề này sẽ dễ dàng giải quyết hơn. 

Đám người Trương Vô Địch ra ngoài nhận được lệnh, đúng lúc có thể hoàn thành, đệ tử nội môn cũng hay thường ra ngoài làm nhiệm vụ.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, bảo vệ người của Kim Phong Tế Vũ lâu, không để xảy ra chuyện gì.

Có đệ tử Thần Vũ môn bảo vệ, những kẻ kia phải cân nhắc lại, nếu không chính là đang gây khó dễ cho Thần Vũ môn. 

Lâm Phi còn biết được lần này nhóm của Trương Vô Địch chẳng qua chỉ là nhóm đầu tiên, đằng sau còn có mấy cao thủ đích thân tới tọa trấn nữa.

Một mỏ vàng với dung lượng khổng chắc chắn khiến nhiều người đỏ mắt, Kim Phong Tế Vũ lâu có thể có thực lực lớn mạnh, ngoài ra Thần Vũ môn cũng có thể thu hoạch được nhiều vật tư hơn.

Bang Thiên Hạ cũng như vậy, cho nên mới không từ thủ đoạn, nhìn qua cũng hiểu được sau bang Thiên Hạ cũng có thế lực dựa vào, nếu không cũng không cách nào kinh doanh được. 

Sau khi đã biết được mục đích, áp lực của Lâm Phi ngược lại nhỏ hơn rất nhiều.

"Vậy mỏ vàng này giải quyết như thế nào biết không?"

Lâm Phi tùy ý hỏi. 

Trương Vô Địch nói, "Nghe nói sắp xếp một trận thi đấu dùng để giải quyết chuyện mỏ vàng.
Bình Luận (0)
Comment