Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 210

“Loại người nào sẽ đến rừng sâu núi thẳm?”

“Chẳng lẽ là săn thú?”

“Hay là đội mạo hiểm?” 

“Còn hướng về phía ta mà tới?"

Cũng không phải do Lâm Phi không biết phỏng đoán, mình từ Sơn Hà thành đi ra, không bảo đảm không có ai đi theo mình, dọc đường truy tìm tung tích của mình.

Nếu như trước đây, Lâm Phi chắc chắn sẽ không tin. 

Sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Phi không khỏi lưu lại một ý nghĩ, bọn họ từ Sơn Hà thành đi ra,trên đường không thấy có người đuổi theo mình, kết quả hết lần này tới lần khác gặp phải một đám người.

Lâm Phi hoàn toàn nhớ lại.

Võ giả mạnh mẽ, vượt qua sức tưởng tượng của mình, sau đó từ chỗ Chương Văn sư bá, Lâm Phi biết được, bọn họ bị nhóm người kia đuổi kịp, đó là bởi vì có người bản lĩnh cao cường truy lùng. 

Giống như, thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ.

Ngươi có thể nói, Chuyện này làm sao có thể?

Trên thực tế chính là như thế, Lâm Phi lúc ấy nghe được cũng không tin, sau đó khi hiểu ra mới biết,vật thần thông này một khi phát động, sẽ để lại bao nhiêu dấu vết. 

Đêm hôm qua, bọn họ ở trong núi so tài, biến động năng lượng khiến họ bị phát hiện, cuối cùng tìm tới nơi này.

Rất nhanh, Lâm Phi đã bình thường trở lại.

Thực lực của ta bây giờ đã tăng nhiều, trước mặt nắm giữ "Phong kiếm”bốn kiếm chiêu thức, vừa vặn có thể cầm chúng để hạ thủ, thử một chút năng lực của ta xem như thế nào!" 

Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, thực lực Lâm Phi tăng mạnh.

Không phải cường giả huyền sư xuất thủ, Lâm Phi thật sự một chút cũng không lo lắng, chỉ sợ là huyền sư cường giả xuất thủ, chính hắn cũng có thể bị giết.

Cường giả huyền sư không lợi hại bằng cường giả Huyền Linh, bất kể là thân pháp, hoặc thậm chí là ở phương diện bị động cũng kém mấy bậc. 

...

Trong một rừng cây.

Ô ô ô. 

Trên đất một mảng lớn Thiết Lang chết trên mặt đất, thi thể ngổn ngang. vừa nhìn qua ít nhất cũng có hơn mấy chục cái đầu, kế cận còn có hàng chục đầu Thiết Lang nhìn chằm chằm hung thần ác sát.

"Một đám yêu thú, lại dám làm hư chuyện của ta!"

Một thanh niên mặc choàng đen, cặp mắt đỏ bừng, lộ ra hơi thở khát máu, người này có thể nói là người quen cũ của Lâm Phi “Thanh Mang”. 

"Ú ú ú!"

Chung quanh Thiết Lang, một lần nữa bổ nhào lên. Há mồm miệng to như chậu máu cắn tới.

"Tự tìm cái chết!" 

Thanh Mang trên tay tuôn ra kim mang, quả đấm đánh vào đỉnh đầu của Thiết Lang, Thiết Lang cấp chín bị đánh bay ra ngoài. Giữa không trung truyền tới "két két", rơi trên mặt đất mất đi khí tức.

Đoàng đoàng đoàng.

Thanh Mang hóa thân thành một đầu dã thú, ba lần và hai lần. Đem Thiết Lang còn dư lại giết sạch, đến nổi những con sói thông minh kia, sớm cụp đuôi không biết chạy tới phương nào rồi. 

Nếu như một màn này bị người ngoài thấy,nhất định sẽ dẫn tới náo động không nhỏ, cũng để cho những người đó biết, thực lực thực sự của Thanh Mang.

Thiết Lang là yêu thú sống bầy đàn, thông thường chiếm đa số đều là cấp tám, cấp chín, bọn chúng hung tàn xảo quyệt,chỉ thích sống bầy đàn, một khi gặp loài người. Sẽ cùng nhau tấn công.

Một đội mạo hiểm thông thường, không thích nhất là ở trong núi gặp phải Thiết Lang bao vây tấn công. 

Thanh Mang một mình hết lần này tới lần khác giết chết Thiết Lang?

"Tiểu tử kia nhất định ở một nơi nào đó trong dãy núi này, ta nhất định phải giết chết hắn, chỉ có giết chết Lâm Phi, võ đạo ta tu luyện mới có thể vững chắc. Hắn sẽ là hòn đá ngáng đường ta tiến về trước!"

Từ ngày sau khi bị thương, Thanh Mang rời khỏi Huyền Vũ Môn, một mạch về thẳng sơn trại, rất nhanh đã khôi phục thương tích, thậm chí thực lực tăng lên rất nhiều, tiến thẳng vào cảnh giới Huyền Giả đại viên mãn. 

Sau khi Thanh Mang xuất quan. Lập tức muốn tìm ai đó trả thù?

Thanh Mang thuộc loại người thù dai, thừa hưởng cách làm của dã thú, phàm những người làm tổn thương dã thú, thường thường cũng sẽ bị dã thú ghi hận, len lén tìm một cơ hội để đánh lén?

Lâm Phi đã đả thương hắn, Thanh Mang sẽ phải giết chết Lâm Phi. 

Sau khi Lâm Phi rời khỏi Sơn Hà thành, Thanh Mang thông qua năng lực cường hãn của dã thú, một mực theo đuôi xuống, kết quả gặp phải môt bầy Thiết Lang bao vây tấn công, cho tới khí tức biến mất bảy tám phần?

Vừa mới bước ra một bước, lỗ mũi Thanh Mang hít hít, cặp mắt lộ ra ánh mắt nguy hiểm, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc.

“Lâm Phi! Xuất hiện đi!” 

“Ngươi không biết là phàm là có người ẩn núp trong vòng một trăm trượng quanh ta, ta sẽ biết sao?"

Trong rừng cây, một người thiếu niên đi tới.

Người này không là ai khác, chính là kẻ mà cả đoạn đường hắn tìm kiếm 

“Lâm Phi”.

...

"Lỗ mũi của ngươi thật nhạy,chẳng trách ngươi bị người ta vây quét cũng không giết chết được!" 

Lâm Phi thản nhiên nói, thật ra thì hắn vừa mới đến một lúc, không nghĩ tới Thanh Mang nhạy cảm như vậy, một chút đã tìm ra hành tung của mình.

Ở trong rừng, đụng phải Thanh Mang,bao nhiêu là bất ngờ, rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Thanh Mang người này là tìm mình báo thù.

Thế giới vô cùng, không có cái gì lạ mà không có, Lâm Phi không nghĩ tới, mình lén lén lút lút đi ra, lúc đó là sáng sớm, người bình thường đều chìm vào giấc ngủ, Thanh Mang lại có thể tìm thấy mình. 

Thanh Mang đắc ý nói:

"Ngươi không cần dùng một đám vô dụng để chứng minh cái gì cả, bọn họ căn bản không có thực lực giết chết ta, mỗi lần đều là bị ta giết mất hết mũ khí giới áo giáp, còn dám nói khoác mà không biết ngượng muốn vây giết ta, nếu như không phải là Sơn Hà thành có cao thủ trấn giữ, giết bọn họ một cái “máu chảy thành sông!"

Vô cùng hung ác! 

Lâm Phi đưa ra một đánh giá.

"Ngươi còn nhớ, ngày đó trên lôi đài huyết hình, ta đã từng nói qua với ngươi một câu?"

Thanh Mang hai tay chống một cái, quần áo trên người rách ra, lộ ra bắp thịt rắn chắc, và một dải sẹo, trong đó có mấy sẹo mới, rõ ràng là mấy ngày trước lưu lại. 

"Ha ha ha, nhờ có ngươi ngày hôm đó không giết ta, để cho ta trở thành cường giả Huyền Giả đại viên mãn!”

Thanh Mang toét miệng cười nói:

"Chỗ này phong cảnh tuyệt đẹp, chết tại đây, thật không tệ!" 

"Giết!"

Sau khi thăng cấp trở thành Huyền Giả đại viên mãn, Thanh Mang bất kể là phương diện tốc độ, hay là công kích, đều có thể thắng hơn gấp mấy lần so với lôi đài huyết hình ngày đó, ra tay một cái chính là như một con mãnh hổ nhào ra.

Mười ngón tay như gió, vén lên thi thể trên đất, trong khoảnh khắc bị xé thành mảnh vụn,rơi xuống một mảnh huyết tương, rơi xuống trên người Thanh Mang, càng lộ ra dử tợn. 

"Hôm nay ta sẽ nghiền nát từng mảnh xương của ngươi."

Lâm Phi một tay vỗ bên hông, tức khắc lấy ra một trường kiếm, chính là lấy được từ tay của Trần Huyền.

Trường kiếm phàm binh trung kỳ. 

"Muốn nghiền nát xương ta, vậy phải xem ngươi có thực lực này không!"

Tùy Phong Thân Pháp của Lâm Phi, cả người lui về phía sau thối lui, trường kiếm trên tay loáng một cái, hướng về phía trước.

"Như Phong!" 

Phốc phốc phốc phốc.

Kiếm khí như gió, đụng phải những ngón tay như gió kia. Phát ra tiếng va chạm lớn, thỉnh thoảng có một ít kiếm khí rơi lên trên người Thanh Mang, vừa vặn lưu lại một điểm trắng, thậm chí điểm trắng đều không tính.

"Oh, không ngờ ngươi còn biết kiếm pháp, đáng tiếc kiếm pháp này của ngươi, ngay cả phòng thủ của ta đều không cách nào mở ra. Hay là lôi nốt Thủy Hỏa Liên Hoa của ngươi ra, để cho ngươi chết cũng rõ ràng!" 

Sau khi tiến vào Huyền Giả đại viên mãn, công phu khổ luyện đạt tới vô địch.

Thanh Mang tin tưởng. Mình gặp lại Thủy Hỏa Liên Hoa, lần này mình có thể ung dung phá vỡ, sẽ không giống lần trước bị hao hết chân nguyên. Cuối cùng thua một cách thảm hại.

"Đối phó ngươi, ta dùng kiếm pháp là được rồi." 

Lâm Phi ha ha cười to.

Một chiêu vừa nãy, chỉ là dò xét ngươi thôi.

"Thanh Mang người này đã thăng cấp lên cảnh giới Huyền Giả đại viên mãn, vừa vặn có thể để cho ta luyện tập tay chân." 

Thông qua mấy câu nói, Lâm Phi hiểu ra, Thanh Mang thuộc loại người vô cùng tự phụ, người không tự phụ sẽ không nói như vậy.

"Phong Chi Dực!"

Thần thông phi hành, bay lên giữa không trung. 

Vù vù!

Trường kiếm rung rung, truyền ra âm thanh hưng phấn, xuất kiếm uống máu lớn.

"Như Phong!" 

"Tùy Phong!"

"Truy Phong!"

Ngay lập tức, rừng cây nhỏ, gió mát gào thét, mặc dù không đạt tới trình độ cuồng phong gào thét. Trường kiếm thi triển ra kiếm pháp, cuốn lên vô số lá rụng. Từng cái bị nát vụn, trên cây to xung quanh, lưu lại từng đạo vết kiếm. 

"Thần thông phi hành, ta cần môn thần thông này."

Trên mặt Thanh Mang hiển vẻ vui mừng, trong mắt lộ ra lòng tham lam, mình nếu là có thần thông phi hành. Đến lúc đó, dưới Huyền Sư còn ai là đối thủ của mình.

Vèo vèo vèo. 

Kiếm khí hóa thành gió, không ngừng rơi trên người Thanh Mang.

Điểm trắng, một vùng điểm trắng, trông rất đẹp mắt.

Nhìn thấy sự nguy hiểm của kiếm pháp, nó để lại từng đạo điểm trắng, cuối cùng Thanh Mang cũng không còn kiêng dè, cất tiếng cười to, một điểm dưới chân, bay lên không chộp về phía Lâm Phi. 

"Kiếm pháp chó má, chỉ là dọa người!"

Lâm Phi không di chuyển, nhanh như cánh chim, hoàn mỹ tránh thoát công kích, mỗi lần Thanh Mang đều tay không quay về. Cuối cùng, một nụ cười nhạt trên mặt.

Một chun trà sau. 

"Gió bão."

Lâm Phi thay đổi kiếm thế, vốn là nhẹ nhàng gió mát, hóa thành mưa như thác đổ tới trước gió bão, tạo thành một mảng gió bão, một luồng khí tức nặng nề đè xuống.

"Thần công hộ thể khổ luyện!" 

Ánh mắt Thanh Mang căng thẳng, theo bản năng cảm thấy một mối nguy hiểm, cả người lui về phía sau, cố chấp đối phó với Lâm Phi.

Vèo vèo vèo.

Chân trước lui về phía sau, kiếm khí trên người Thanh Mang như gió, như cuồng phong bạo vũ rơi trên người, ngoài công phu cường hãn khổ luyện, lại xuất hiện từng đạo giây hồng. 

"Không đúng, không đúng!"

Gió bão tới nhanh, đồng nghĩa đi cũng nhanh.

Toàn bộ sau lưng Thanh Mang, biến thành một mảng đất trống, giữa trưa ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống, chiếu trên người, để cho người ta cảm thấy một luồng ấm áp. 

Thế nhưng, khóe miệng Thanh Mang máu tươi chảy ra, không cảm giác được sự ấm áp, ngược lại là thấy lạnh lẽo?

"Phù phù!"

Một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Trong ngụm máu tươi có mấy cục máu đen lăn qua lăn lại lại, thân thể đong đưa một trận, "Phù phù” quỵ xuống đất, không có sức lực ngẩng đầu lên, mất đi sắc thái, tốn công phí sức. 

"Vừa rồi, ngươi dùng kiếm pháp gì!"

"Phong kiếm!"

"Ta thua không oan? 

“Ta nên nghe lời ngươi, không nên đến.”

Thanh Mang mất đi sức lực. Trước mắt gã là một vùng tăm mối. Gã đang dần mất đi ý thức, sắp rời khỏi cõi trần gian. Gã bỗng hiện lên một ý nghĩ cổ quái.

"Thần công khổ luyện cũng không cản được Âm Nhu Kiếm Pháp xâm nhập?" 

Lâm Phi từ trên trời rơi xuống, thu hồi Phong Chi Dực, bắn ra hai đạo kiếm khí, không thấy có bất kỳ phản ứng, chắc chắn Thanh Mang đã chết, ngay sau đó hệ thống truyền tới nhắc nhở.

"Quả nhiên là đã chết!"

Cuối cùng, Lâm Phi ước chừng qua lại ba chiêu kiếm pháp, cộng thêm cơn bão cuối cùng, làm động đến kiếm khí Âm Nhu 

Đừng nhìn ba chiêu kiếm pháp này, nói về uy lực, e rằng võ giả đã bị giết trước.

Còn Thanh Mang vì khổ luyện ngoại công, mới đỡ được công kích của kiếm khí.

Trong thời gian uống cạn một chum trà, bản thân Lâm Phi cũng không biết đánh ra bao nhiêu kiếm khí, nhưng là lĩnh ngộ “nhu” trong kiếm pháp. 

Thanh Mang chết bởi sự cao ngạo của hắn.

Đồng thời cũng chết do kiếm pháp, lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát, đau đến chết.

Nếu như Thanh Mang đem ngoại công khổ luyện, tu luyện tới lục phủ ngũ tạng, Lâm Phi muốn giết chết hắn, phỏng đoán thật phải tốn không ít thời gian, xa đã không có sự ung dung như bây giờ. 

Điều này cũng làm cho Lâm Phi, ý thức được uy lực của "Phong kiếm “.

...

Xung quanh Thanh Mang vung vãi không ít đồ. 

Lâm Phi phát hiện trong đó không ít là đồ tốt, ánh mắt đặc biệt nhìn vào một cái chai?

"Chẳng lẽ là linh dịch?"

Bởi vì dáng vẻ của chai vô cùng quen thuộc. 

"Quả nhiên là linh dịch, đây thật là muốn ngủ gật, thì có người đưa gối tới!"

Linh dịch có khoảng hai cân, làm cho Lâm Phi hết sức bất ngờ, trên người Thanh Mang mang nhiều thứ tốt thật?

Rất nhanh, Lâm Phi lại phát hiện một túi huyền linh thạch, trong đó có một vạn viện Huyền Linh thạch hạ phẩm, còn Huyền Linh thạch trung phẩm có năm trăm viên, Lâm Phi lại mặt mày hớn hở. 

"Thứ tốt, thật là đồ tốt!"

"Mười trường kiếm phàm binh trung phẩm, tên tiểu tử này cướp được ở đâu.

Sau khi mở ra một cái hộp kiếm, lộ ra mười cây trường kiếm, phẩm chất đạt tới phàm binh trung kỳ, Lâm Phi nhất thời mắt sáng lên. 

Trong hệ thống kho, Lâm Phi để hai cây trường kiếm, phẩm chất cũng không tốt cho lắm, sau khi nhìn thấy mười cây trường kiếm này, Lâm Phi nhất thời yêu thích không nỡ buông tay.

"Có trong tay mười cây trường kiếm này, ta liền có thể kiến tạo nên một trận pháp mười cây trường kiếm, thi triển ra tầng thứ nhất hoành tảo thiên quân."

Hoành Tảo Thiên Quân chia làm mười tầng. 

Tầng thứ nhất chính là mười cây trường kiếm.

Tầng Thứ hai cần phải một trăm cây trường kiếm.

Tầng số phía sau, theo thứ tự không ngừng gia tăng trường kiếm, trọng yếu chính là, phẩm chất đều phải như vậy, mới có thể thi triển ra uy lực thực sự. 

Một trăm khẩu có lẽ có biện pháp, nhưng nếu là một ngàn khẩu thì sao?

Phẩm cấp không ngừng tăng lên, tóm lại là một con số khổng lồ, chỉ sợ là cả một đại gia tộc, cũng phải nhức đầu và suy nghĩ?

"Quả nhiên là giết người cướp được hàng tốt!" 

Lập tức đạt được mười cây trường kiếm, Lâm Phi vừa rút ra,kéo theo thần chí sức mạnh.

"Ông ông ông"

Mười cây trường kiếm hóa thành lưu quang hướng lên trời, trên thân kiếm lóe lên hàn quang. 

Khống chế mười cây trường kiếm, Lâm Phi miễn cưỡng có thể chịu đựng được, cũng cảm giác được sức mạnh thần chí đang tiêu hao, nhiều lắm là duy trì được trong thời gian uống cạn một chum trà, qua thời gian này, thì không kiên trì nổi.

"Đi!"

Mười cây trường kiếm rít lên một tiếng, đụng vào cách đó không xa trên một cây đại thụ, lại trực tiếp làm cho cây đại thụ vỡ thành mảnh vụn. 

Tê.

“vừa rồi nếu là sử dụng một chiêu này, cảnh giới khổ luyện công phu đại thành của Thanh Mang, cũng phải đâm ra một cái lạnh thấu tim rồi?"

Lâm Phi âm thầm suy đoán. 

Nếu không giết chết được hắn, cũng phải cho tiểu tử kia trọng thương.

"Quá tuyệt, quả nhiên là quá tuyệt, đây mới là mười cây trường kiếm, nếu là một trăm khẩu, một ngàn khẩu, sợ rằng bất kỳ ai cũng không thể ngăn nổi một chiêu?"

Lâm Phi hiểu rất rõ ý nghĩa của hoành tảo thiên quân chân chính, sợ rằng sau khi đạt tới trình độ kiếm trận nhất định, mới có thể hình thành lên uy lực chân chính. 

Trong hệ thống, bản thân lại lập ra một kiếm trận tuyệt vời như vậy,uy lực của

mười cây trường kiếm, đã kinh khủng như này, sau này khó có thể tưởng tượng.

Thu lại những thứ còn sót, vứt ra một nắm nước lửa hoa sen,là thứ tốt nhất để hủy thi diệt tích? 

Sóng năng lượng vừa rồi, Lâm Phi thu dọn đồ đạc xong, cũng không dám tiếp tục dừng lại đi xuống, rất sợ gặp người nào đó tới điều tra, ai biết được trong rừng sâu núi thẳm có cao thủ tiềm tu hay không.

Lâm Phi cũng không muốn dẫn bọn họ tới, đến lúc đó bị đuổi giết sẽ không tốt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Lâm Phi lo lắng nhất chính là chuyện này.

Hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, trừ thiết thây sói bên ngoài, không tìm ra dấu vết những thứ khác? 

Yêu thú cấp thấp đương nhiên Lâm Phi không thèm để ý đến, thu hoạch số vật phẩm tiền lớn, nhất là một vạn Huyền Linh thạch hạ phẩm, năm trăm viên Huyền Linh thạch trung phẩm, ai còn quan tâm tới thi thể trên đất.
Bình Luận (0)
Comment