Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 32

"Quả Xích Dương Tên này không tệ, nghe tên đã biết là đồ tốt! Ông đây nhất định lấy được nó!"

Lâm Phi đã luyện lên đến Võ đạo lục trọng thiên, cũng không còn bồng bột như ngày xưa nữa. Từ khi xông vào hang động đến giờ đều phải cẩn thận hết sức, tránh bị thương.

Ở vương triều này, Đao Thần tông là một trong ba môn phái lớn, nếu muốn đoạt đồ từ tay bọn họ không cẩn thận không được. 

Biến cố đột ngột xảy ra khiến mày Lâm Phi nhíu lại, triển khai thân pháp Tuỳ Phong, giống như một ngọn gió. Tay trái nắm chặt, Huyền khí bay ra, “Rầm!” một tiếng, hóa thành ba mũi đao rất nhỏ, cắt ba quả rơi xuống.

Đây đúng là Võ đạo lục trọng thiên, Huyền khí ngưng hình, hóa thành mũi đao.

"Muốn chết sao!" 

Người áo trắng ra tay, hắn ta cũng không ngờ được đối phương lại to gan đến thế, dám không nghe lời khuyên bảo, ngược lại còn cướp đi Xích Dương quả nên không khỏi giận dữ, ngực hít thở lên xuống dữ dội, vô cùng tức giận.

"Phá Sơn Đao Pháp! "

Đúng là không hổ danh đệ tử của Đao Thần tông, tất cả đều là cao thủ dùng đao. 

Đã cầm được quả Xích Dương.

Lâm Phi vẫn chưa vội chạy đi, ngược lại rất bình tĩnh, trấn định lạ thường.

Phải bình tĩnh như vậy, để có thể tránh đi những tai nạn không đáng có. 

Khi hắn triển khai thân pháp Tuỳ Phong, thì gió tựa như đang bay lượn bên trong hang động. Đao thức của đối phương cũng bắt đầu thi triển mạnh mẽ, mỗi một đao hạ xuống giống như là đang đào hang phá núi, đại khí dồi dào.

"Không hổ là đệ tử Đao Thần tông, nắm giữ được đao thức rất tinh xảo. Nếu như không có thân pháp lợi hại, thì cũng chẳng có chút ưu thế gì! Chả trách lại có thể đặt ngang hàng với hai môn phái trong vương triều, là một trong ba môn phái lớn, ngạo mạn xưng hùng.”

Lâm Phi học đao, sự thuần túy chính là ở chiêu thức, tự hỏi có điểm nào không bằng đối phương. 

Đệ tử Đao Thần tông trước mắt triển khai đao pháp, thực lực lại là Võ đạo lục trọng thiên, chiêu thức của đao vây tất cả mọi vật vào trong phạm vi vòng tròn, không khí trong đó như bị chém thành hai nửa.

Lâm Phi hết sức kinh ngạc, đệ tử Đao Thần tông cũng vô cùng kinh hãi.

"Quái lạ, rốt cuộc tên nhóc này là ai? Đao pháp Phá Sơn của ta chính là Lưu Huyền Công, tu luyện đại thành, đao đao phá sơn, đao đao bạo liệt. Ngay cả một cao thủ võ đạo lục trọng thiên, cũng đã sớm mất đi năng lực phản kháng. Tiểu tử này sao lại không có ảnh hưởng gì? Chuyện này thật không tưởng tượng nổi!" 

"Nhìn chiêu thức dùng đao của Đao Thần tông khiến ta hiểu ra được thì ra đaocó thể dùng như thế. Thảo nào người ngoài thường nói, người học võ cần phải tích lũy đủ mọi thứ."

Hai mắt Lâm Phi lộ ra vẻ vui mừng.

"Phá Thiên!" 

Tên đệ tử áo trắng vô cùng tức giận, đường đường là một đệ tử Đao Thần tông lại bị coi thường, hắn ta chưa từng bị đối xử như vậy. Đây là đao pháp Phá Sơn, chiêu cuối cùng, Phá Thiên, vô cùng uy lực!

"Chiêu thức của ngươi không tệ nhưng không thể qua nổi chiêu này của ta, đỡ lấy một đao này của ông đây đi!"

Lâm Phi cảm ngộ được đao pháp, trước mắt nắm giữ khoảng bảy tám phần, nên không muốn tiếp tục kéo dài nữa. 

"Bôn Lôi Đao Pháp, Bôn Lưu Bất Tức!"

Huyền khí ngưng hình, cánh tay trái biến thành một cây đao, một cây trường đao nhọn chém ngang trời. Sấm đánh không dứt, hóa thành những hình vòng cung, bắn ra một đường sáng chói bên trong hang động.

Đệ tử Đao Thần tông cảm thấy hoa mắt, không kìm nổi nhắm mắt lại. Ngay lúc hắn ta nhắm mắt lại thì thân thể bị chém thành chém thành hai nửa. 

Tu vi bằng nhau, cấp độ Huyền công giống nhau, Lâm Phi lại là người ra tay bắt lấy cơ hội trước.

Lâm Phi lại vô cùng bình tĩnh khi ra tay chém chết đệ tử Đao Thần tông.

Từ lúc quả Xích Dương bị ngắt xuống, đệ tử Đao Thần tông nhất định phải chết. Nếu hắn ta không chết thì Lâm Phi phải chết. 

Cho dù không biết đối phương vào đây làm gì nhưng Lâm Phi không dám liều mạng, phải tiêu diệt đối phương trước tiên, dù bọn họ là Đao Thần tông, hay là người khác thì cũng vậy.

Dường như hắn đã bình tĩnh hơn khi lần thứ hai giết người.

Sau khi lục soát trên người đệ tử Đao Thần tông, trừ bạc ra thì không có đồ vật gì khác, Lâm Phi nhặt thanh đao dưới mặt đất lên, vô cùng sắc bén, hắn lập tức biến nó thành vũ khí của mình. 

"Quỷ thần ơi!"

Đao mà đệ tử Đao Thần tong dùng, giống như cây đao này, mặc dù không phải là quá tốt nhưng mang ra bên ngoài bán chắc cũng được ba bốn ngàn lượng bạc.

"Huyền khí ngưng hình, mũi đao chết người, gặp phải Võ Đạo cấp thấp có thể dùng nhưng nếu gặp phải Võ Đạo cao thì hiệu quả sẽ cực kỳ yếu kém. Lần sau phải thận trọng mới được!" 

Cầm lấy Tinh Cương đao, Lâm Phi đi men theo vách tường, trên mặt tỏ ra vẻ cẩn thận.

"Ầm! Ầm!"

Tiếng vang ở ngoài hang động vọng vào không ngớt, cùng với đó là tiếng kêu vang trời của quỷ khỉ Xích Dương. 

"Đệ tử Đao Thần tông kia quả nhiên là tự mình xông vào đây! "

Cửa động vẫn như trước, Lâm Phi nhanh chóng trốn vào một góc tối, hít một hơi thật sâu, tạm thời sẽ không ai để ý đến mình.

Ở phía này của hang động, Lâm Phi có thể nhìn thấy được tình hình ở bên ngoài, lòng không khỏi lo lắng. 

Trên bãi đất trống, quỷ khỉ Xích Dương đã bị vây ở phía trước. Trong thời gian ngắn ngủi không đến một nén hương, trên mình yêu thú đã đầy thương tích. Ở phía trước và phía sau lưng con yêu thú có thể thấy rõ được những vết thương sâu đến tận xương. Hơi thở của yêu thú cấp tám đã rất yếu ớt.

"Có lẽ con yêu thú cấp tám này sắp chết rồi!"

Trên mặt của Lâm Phi lộ vẻ sợ hãi. Rõ ràng thực lực chỉ là võ đạo lục trọng thiên và thất trọng thiên, vậy mà triển khai đao trận lại có thể thành công vây bắt được yêu thú cấp tám! Đao trận này thực sự rất kinh khủng! 

"Sau này nhất định không để bị đao trận này bao vây, không thì sẽ phiền toái chết mất!"

"Quỷ khỉ Xích Dương sắp chết rồi, làm phiền Văn thúc ra tay đánh chết nó, lấy máu của yêu thú thượng cổ."

Trên mặt công tử áo tím lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu nói với người bên cạnh. 

"Công tử yên tâm, lão già này lập tức ra tay, đánh chết nghiệt súc quỷ khỉ Xích Dương này. "

Lúc Văn thúc bước tới, ngay lập tức cả người dường như đang tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, phóng lên cao, tạo ra một đường khói, vây quanh đầu yêu thú, đồng tử ông ta co lại, lỗ chân lông toàn thân nở ra. Yêu thú cấp tám là loại yêu thú cấp cao, nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang dần bao vây mình.

Người này rất nguy hiểm! Vô cùng nguy hiểm! 

"Gừ gừ gừ!"

Quỷ khỉ Xích Dương hét lớn một tiếng, vùng vẫy thoát khỏi đao trận, phản ứng này của nó đã khiến đệ tử Đao Thần tông bị thương không nhẹ.

Quỷ khỉ Xích Dương thoát khỏi vòng vây, giành lại chút lợi thế, không biết làm thế nào lại chạy thẳng vào hang ổ. 

"Nghiệt súc! Chịu chết đi!"

Ông ta không kịp phản ứng, ánh mắt lạnh như băng, tỏ ra vô cùng tức giận, hét lên một câu vô cùng tàn nhẫn.

"Chém!" 

Một đạo ánh sáng màu vàng dài đến mười thước, đánh ngang trời, từ trên cao giáng xuống, mang theo tiếng thét, một đao chém trên người quỷ khỉ Xích Dương.

Đao Cương!

Võ Đạo bát trọng thiên, khống chế Đao Cương rất tốt. 

"Gào!"

Quỷ khỉ Xích Dương phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân hình khổng lồ dài ba thước, ngã trên mặt đất rầm một tiếng, cả người bị chém thành hai, máu tươi giàn giụa trên mặt đất. Lúc này, nó chỉ cách hang ổ của mình khoảng mấy thước.

"Công tử, quỷ khỉ Xích Dương đã bị chém chết!" 

Công tử áo tím mừng rỡ: "Tốt! tốt!"

Lâm Phi nuốt nước bọt, cảm giác miệng lưỡi đều bị khô hết.

"Thật là một đòn công kích khủng khiếp, yêu thú cấp tám không thể nào chống trả lại. Đây chính là Võ đạo bát trọng thiên, cao thủ cương khí sao?" 

May mà thực lực của Lâm Phi khá tốt, bằng không, với sự công kích như vừa rồ thì hành tung của hắn sớm đã bị bại lộ rồi.

"Có khi nào, quỷ khỉ Xích Dương quay về hang ổ là vì Xích Dương quả không?"

Thần sắc trên mặt Lâm Phi lập tức biến đổi, tình hình dường như không ổn rồi. 
Bình Luận (0)
Comment