Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 166

Sương mù tiêu tán, dược lực triệt để bộc phát. 

Khí nóng nhanh chóng phát tán ra xung quanh. 

Ếch xanh đột nhiên nhảy ra xa, khí nóng này khiến cho hắn oa oa kêu to lên. Mà trong mắt hắn, nhân loại này đã bị một ngọn lửa bao phủ lại. 

- Gia hỏa này muốn chết sao? Cho dù là đệ tử của những đại tông kia lúc uống Hỏa Nguyên Đan đều sẽ dùng Băng Linh Tuyền Thủy để giảm bớt tác động của khi nóng này, mặc dù sẽ khiến dược hiệu giảm sút nhưng ít ra có thể chống đỡ đến cuối cùng. 

Trong lòng của ếch xanh nói thầm 

Thế nhưng mà khi nó phát hiện vẻ mặt của nhân loại này vẫn không hề thay đổi, nó thật sự là không biết phải nói cái gì. Chẳng lẽ gia hỏa này không có một chút cảm giác đau đớn sao? Ngươi chí ít cũng nên nhíu mày một chút chứ, cho ếch xanh ta nhìn thấy thần sắc thống khổ của ngươi, như thế ta mới cảm thấy thoải mái. 

Nhưng hôm nay, chuyện xảy ra khác biệt thật sự là quá lớn với suy nghĩ của hắn. 

Tóc trên người của Lâm Phàm đã bị thiêu đốt, lông mày cũng hóa thành hư vô, thậm chí ngay cả làn da cũng bị ngọn lửa này đốt cháy đen. Nhưng mà trong cơ thể lại phát sinh biến hóa cực lớn. 

Máu tươi ở dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa này không ngừng sôi trào. Tế bào không ngừng nổ tung, sau đó được gây dựng lại, rồi lại nổ tung và tiếp tục một lần nữa được gây dựng lại, tuần hoàn không thôi. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. 

Dược lực của Hỏa Nguyên Đan dần dần tiêu tán, Lâm Phàm mở mắt ra, trong con mắt giống như là có hai đám lửa đang thiêu đốt, sau đó đám lửa dần dần tiêu tán. 

Lông tóc không ngừng sinh trưởng, so với lúc trước thì càng thêm sáng bóng, càng thêm cứng cỏi. 

- Quả nhiên là đan dược cường hãn. Dung lượng của bản thân chí ít tăng lên bốn, năm lần. 

Hắn hiện tại chỉ cảm thấy thật đói, cần nhanh chóng bổ sung năng lượng. 

Lấy ba viên Linh Mãng Thăng Long Đan kia ra, cho lên miệng, một hơi nuốt cả, dược lực mênh mông nhanh chóng nổ tung ở trong cơ thể. 

Ếch xanh một mực đứng ở chỗ cũ. Do lúc trước đã quá chấn kinh nên đến bây giờ nó vẫn còn ngây ngốc. Nó có thể thề với trời, từ trước tới nay, nó chưa từng gặp qua người nào hung ác đối với bản thân như vậy. 

Sau khi Hỏa Nguyên Đan khai phát tự thân tiềm lực, người bình thường ít nhất cũng phải uẩn dưỡng một canh giờ, nhưng mà gia hỏa này lại lập tức nuốt ba viên Linh Mãng Thăng Long Đan vào. Chẳng lẽ hắn không sợ thân thể không chiu nổi mà vỡ nát sao? 

Mà lúc này, mỗi một tế bào ở trong cơ thể của Lâm Phàm đều đang tham lam hấp thu dược lực khổng lồ ở bên trong ba viên Linh Mãng Thăng Long Đan kia, không ngừng biến hóa, không ngừng trở nên mạnh mẽ. 

Lâm Phàm cực kỳ hưng phấn, há miệng hét to một tiếng, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, đã có thể tăng thực lực lên tới mức độ này, tuyệt đối là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (trước kia không có ai bằng, sau này cũng không có người nào so sánh được). 

Uỳnh! 

Thân thể đột nhiên lắc lư một chút, cương khí mênh mông đột nhiên bạo phát ra, hình thành một cơn lốc xoáy quét qua xung quanh. 

Chân trước của ếch xanh bám chặt vào một tảng đá, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. 

- Quá mạnh. Nhân loại này đến cùng là tu luyện như thế nào vậy? Nội tình của hắn lại đạt đến trình độ nào? E rằng cho dù là đệ tử hạch tâm của những đại tông môn kia cũng không có cường hãn như vậy đi. 

Hắn đã không dám tưởng tượng, có người chỉ dựa vào bản lãnh của mình lại có thể tu luyện tới mức độ này. Nếu như người này được các đại tông môn toàn lực bồi dưỡng thì sẽ cường hãn đến mức nào? 

Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm, cảm giác mình vẫn còn kém một chút xíu, chỉ một chút xíu mà thôi là có thể triệt để lấp đầy nội tình của mình. Viên Hỏa Nguyên Đan kia chỉ sợ là đã đề cao cực hạn của bản thân tới trạng thái đỉnh phong, thậm chí có một ít dược lực cũng đã lãng phí bởi vì bản thân đã đến cực hạn, không có cách nào tăng thêm. 

Không tệ. Chuyện còn lại chính là tăng điểm khổ tu lên. 

Sau đó lại kiếm một chút điểm tích lũy, rồi lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp tầng thứ hai. 

Đến lúc đó, lấy tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu của bản thân, thi triển toàn bộ thực lực nhất định có thể đánh nổ tên Quân Vô Thiên kia. 

Thậm chí mở ngọn núi thứ mười một bồi dưỡng thế lực cho bản thân cũng không phải là vấn đề lớn. 

Vươn tay nắm lấy ếch xanh, Lâm Phàm nở nụ cười quỷ dị, nói: 

- Ếch xanh, ngươi nhìn ta hiện tại thế nào? 

Ếch xanh đã sớm bị hù dọa đến ngây người, lập tức điên cuồng hét lên: 

- Lợi hại. Thật sự là quá lợi hại. Trong cuộc đời mấy chục nghìn năm của ta, chủ nhân chính là người duy nhất có thể làm cho ếch xanh ta bội phục. Chỉ cần chủ nhân tiếp tục cố gắng, sau này trở thành thiên địa chí cường giả cũng không phải là việc gì khó. 

- Ếch xanh ta có thể được chủ nhân ưu ái, thật sự là quá may mắn. 

Nói nói, khóe mắt của ếch xanh còn xuất hiện mấy giọt nước mắt con con. 

Lâm Phàm hài lòng gật đầu. Trên con đường tu luyện khô khan, nhất định là phải chịu đựng sự cô đơn, tịch mịch, năng lực luyện đan của ếch xanh này cũng không tồi, nhưng lại không phải trọng yếu nhất. 

Để hắn nhìn trúng chính là ếch xanh này có thể hô 6666... 

Trên con đường trưởng thành của mỗi một vị cường giả làm sao lại không có người chứng kiến. 

- Nhớ kỹ, về sau đến hô 666... 

Ếch xanh mê mang nói: 

- Chủ nhân, 666 là có ý gì? 

- Làm sao? Ta nói ngươi nghe không hiểu sao? Hay là ngươi muốn được trở thành bữa ăn của ta rồi? 

Lâm Phàm hơi dùng sức bóp cho ếch xanh oa oa kêu to. 

- Chủ nhân 666... 

- Chủ nhân chính là 666... 

Sau khi dạy dỗ ếch xanh xong, Lâm Phàm lập tức ném nó sang một bên. Con đường tu hành vẫn còn rất dài, lại tiếp tục tu luyện thôi.
Bình Luận (0)
Comment