Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 43

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Đó là âm thanh tuyệt vời vang vọng khắp Thiên Đường.

Lâm Phàm vốn đang nằm giả chết, trong tích tắc giật mình mở mắt, nhổ thẳng trường kiếm đang cắm ở trên người ra, máu tươi lập tức bắn tung tóe. Được cái hắn chả hề hấn gì, đã không còn cảm thấy đau đớn thì còn gì là đáng sợ nữa.

Thương thế quá nặng.

Cây kiếm cứ cắm trên người hoài khiến máu chảy không ngừng được, hắn đành thuận tay một kiếm cắt cổ, nháy mắt liền đi đời.

“Điểm khổ tu +10”

Mười giây sau.

Lâm Phàm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, tâm tình vô cùng khoái trá.

Sau đó là lập tức tìm kiếm bóng dáng của tên khốn kiếp kia.

Phía xa, Liễu Phong đang nằm đó, toàn thân bê bết máu. Hắn vẫn chưa chết nhưng đã không còn cử động được, thậm chí muốn nói cũng không nói nổi.

Trong lòng hận ý ngập trời, hắn đã nhận ra mình bị người khác tính kế.

- Ha ha.

Lâm Phàm đã nhịn rất lâu, giờ thì đã không nhịn nổi nữa mà cười phá lên. Sau đó hắn đi đến bên người đối phương, nhìn thấy cái cảnh ấy, bèn cười đến chói lọi:

- Ây da, sao lại thế này, chẳng phải trước kia chất chơi lắm sao, sao lại biến thành thế này rồi. Ê, nói gì đi chứ, nổ như vậy mà còn chưa chết, cái mạng cũng cứng gớm nhỉ.

Mặc kệ thế nào, hắn đã cảm động vì sự thông minh tài trí của mình. Biện pháp như thế cũng nghĩ ra được, thử hỏi có ai làm nổi không?

Có ai làm nổi không!

Liễu Phong tuy là cường giả Địa Cương cảnh tầng 1, nhục thể đại thành, nhưng lựu đạn oanh tạc ngay trong mồm thì chịu thế nào được.

Một cái răng cũng không còn, phần mặt thì chỗ còn chỗ mất, có thể nhìn thấy cả những bộ phận bên trong, đơn giản là thê thảm vô cùng.

Lâm Phàm thì lại dễ mềm lòng, không nhịn được mà quay đầu, không dám nhìn thẳng đối phương.

- Nhớ kĩ, về sau làm người phải quang minh chính đại. Và điều quan trọng nhất là trước khi muốn chém người phải tìm hiểu cho rõ xem đối phương có phải là người mi có thể chém nổi hay không. – Lâm Phàm cảm thấy cần để lại một bài học thật ấn tượng để đối phương phải khắc sâu.

Chỉ có điều bài học lần này phải trả giá bằng chính sinh mệnh.

Liễu Phong cảm thấy muốn cử động cũng nhúc nhích không nổi, tuyệt vọng từ tận đáy lòng, hắn không ngờ kết quả sẽ thành như vậy.

Đường đường là cường giả Địa Cương cảnh tầng 1 mà lại bị người ta lừa gạt thành như thế này.

Không thể nào tha thứ.

Lâm Phàm tìm Lang Nha Bổng về, sau đó lại đi về phía Liễu Phong:

- Nhớ cho kỹ, có thể chết trong tay Lâm Phàm ta là phúc khí tu luyện ba đời của nhà mi, mi có thể an tâm mà ra đi.

Rồi hắn vung Lang Nha Bổng lên mà nện Liễu Phong.

Mà Liễu Phong không biết lấy sức lực ở đâu ra, cầm được lệnh bài bên hông trong tay, run run rẩy rẩy giơ lên.

Lâm Phàm sửng sốt:

- Lệnh bài của đệ tử ngoại môn nhất phẩm?

Hắn không muốn chết, chỉ có sống mới có hi vọng. Thời khắc này, hắn chỉ còn có thể lấy ra lệnh bài để khiến đối phương biết ta và ngươi là đồng môn, ngươi không thể giết ta.

Hơn nữa muốn đối phương biết, giết hại đồng môn sẽ phải nhận trừng phạt.

Chỉ là, sự tình làm cho hắn tuyệt vọng đã xảy ra.

- Ây da, tự nhiên mắt lại bị mù, chả nhìn thấy cái quái gì hết. – Lâm Phàm hoảng sợ hét, lấy tay bưng mắt lại, sau đó vung Lang Nha Bổng lên nện thẳng về phía Liễu Phong.

Liễu Phong thấy cảnh đó chỉ kịp mấp máy môi. Rồi phịch một tiếng, thân thể hắn run rẩy, và đi đời nhà ma.

Điểm tích lũy +200.

- Tưởng ta là kẻ ngu à? - Lâm Phàm cười hê hê, còn dám cầm lệnh bài ra mong mình tha cho hắn một mạng, có mà nằm mơ.

Được cái điểm tích lũy cũng không tệ, vậy mà được những 200 điểm, lời ghê gớm.

Giờ mới là lúc quan trọng nhất, nhất định phải lục xoát thi thể. Thực lực của tên này mạnh như vậy đảm bảo không thiếu đồ xịn.

- Wow wow, tên shipper này giàu có ghê. - Lâm Phàm rút ra một đống tiền mặt, nhét thẳng vào nhẫn trữ vật. Sau đó tiếp tục vơ vét được hai bình đan dược và một môn kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai.

Bội thu, tốt quá.

Bấy giờ, Lâm Phàm lại bắt đầu suy xét sự đời. Tình huống hiện giờ đã khác biệt rất nhiều so với trước kia.

Thời kỳ chiến tranh, tông môn không cho chạy. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, chiến tranh đã kết thúc, thích đi đâu cũng được chả có vấn đề gì. Thế thì hắn còn phải lén trốn đi làm cái rắm gì.

- Sư đệ…

Đúng lúc này, có tiếng nói phía xa vọng lại, đó là Lã Khải Minh đang gọi mình.

Ngoài ra còn có một giọng nói, thoáng có chút bi thương:

- Lâm sư đệ đáng thương, vì chúng ta, nhất định đã bị tiêu diệt rồi, hu hu...

Lâm Phàm vừa nghe giọng nói này liền mất hết cả hứng. Ông mày sống sờ sờ thế này, huống hồ cái tên cặn bã kia ngu như bò thế làm đéo gì nổi ông.

Cơ mà, đợi đã, lúc nãy hình như mình bị thằng chết bầm kia đâm một kiếm thì phải. Nhưng hiện tại trên người mình lành lặn chả còn vết thương nào, tuy rằng chỉ số thông minh của bọn họ không cao lắm, nhưng cũng không thể bắt nạt người ta quá đà zầy.

Ông đuỵt.

Ông đéo có thích tự ngược đâu, bị ép buộc cả đó.

Sau đó hắn cầm lấy trường kiếm, tìm một vị trí thích hợp rồi cho mình một nhát.

Chuẩn bị xong hết thảy, Lâm Phàm lập tức đi đến trước mặt Liễu Phong, bày ra một cái tư thế rất bá đạo.

- Lâm sư đệ.. - Bọn Lã Khải Minh vốn đã tuyệt vọng, đến khi nhìn thấy bóng người đứng ở bên đó liền khấp khởi chạy đến.

Lâm Phàm vung ống tay áo, nháy mắt biểu lộ thần thái bá đạo. Đến khi gặp được bọn Lã Khải Minh, khuôn mặt ác liệt kia mới dần dần dịu xuống, tỏ vẻ vui mừng:

- Các sư huynh, mọi người không có chuyện gì chứ?

Lã Khải Minh nhìn thấy vết thương trên người Lâm sư đệ tức thời vô cùng lo lắng:

- Lâm sư đệ, đệ không có việc gì chứ?

- Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. - Lâm Phàm mặt không đổi sắc bình tĩnh nói.

Ba người nhà họ Vương nhìn thấy cảnh đó cũng phải giật mình. Miệng vết thương còn phọt cả máu thế kia mà mặt Lâm Phàm không hề có chút thay đổi. Kinh khủng, đúng là kinh con mẹ nó khủng.

Nếu vết thương này ở trên người bọn họ thì chắc là đau đến chết mất.

Hoàng Phú Quý đã cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, thấy miệng vết thương nhìn mà rợn người kia của Lâm sư đệ, cũng áy náy không thôi:

- Lâm sư đệ, thương thế của đệ quá nghiêm trọng rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi tử tế đi.

- Yên tâm đi, Hoàng sư huynh, chút thương thế nhỏ này, còn không đủ đánh bại Lâm Phàm ta đâu. - Lâm Phàm thần sắc lẫm liệt nói.

Nghe xong như vậy, Trương Long đã không còn lời nào để nói, bọn họ có cảm giác đã xem nhẹ Lâm sư đệ. Không hổ danh là Lâm sư đệ từng cả gan đối mặt với cự thú trên chiến trường.

Sức mạnh ý chí ấy thật khiến bọn họ phục sát đất.

Và rồi, tất cả mọi người cùng nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất, là Liễu Phong mặt mũi không còn toàn vẹn kia, họ hiếu kỳ xem đây đến cùng là ai.

Có Lã Khải Minh tinh mắt, lập tức thấy được lệnh bài kia, cầm lên xem.

- Liễu Phong.

Nhưng thời điểm nghe thấy hai chữ này, bọn Trương Long bất chợt ngạc nhiên không thôi.

Cái tên này quen thuộc quá đỗi, đó chính là đệ tử ngoại môn nhất phẩm thực lực vô cùng cường hãn, Liễu Phong.

Mà Lâm Phàm nghe được cái tên ấy cũng phản ứng lại. Cái tên này nghe được ở đâu rồi ấy, từ từ, chẳng phải chính là cái thằng mẹ nào đấy lần trước chào hỏi với mình sao.

Thôi đuỵt rồi!

Chuyện quái gì vậy, sao tên này lại muốn giết mình, hình như mình chưa có đắc tội gì với hắn.

Bên trong nhất định là có hiểu lầm, cơ mà giờ đã bị mình chém chết mất tiêu rồi, hiểu lầm đành coi như không có luôn đi.

Lã Khải Minh lặng lẽ nhặt lệnh bài lại, cùng Âm Tiểu Thiên đưa mắt nhìn nhau.

Âm Tiểu Thiên ngầm hiểu, liền đứng dậy:

- Được rồi, các sư huynh đệ đều không có chuyện gì. Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, chúng ta về tông môn thôi.

- Nhưng mà, trước hết cứ mang chứng cứ nhiệm vụ về.
Bình Luận (0)
Comment